Tôi không chịu cho chồng về quê nội, những năm qua đối xử hờ hững với nhà chồng, vậy mà ông bà lại cho chúng tôi số tiền lớn thế. Vợ chồng tôi làm việc tự do, tiền kiếm được một tháng chỉ đủ nuôi con và dư chút đỉnh. Thương con cháu sống khổ sở ở nơi đất khách quê người, tháng nào bà ngoại cũng gửi gạo, rau và thịt cho chúng tôi. Nhờ có thực phẩm bà ngoại gửi cho mà suốt 6 năm nay, mỗi tháng tôi có thể để ra được chút tiền và gửi ngân hàng. Thỉnh thoảng tôi cũng biếu bà ngoại vài triệu nhưng bà không lấy, thế nên tôi đã mua thuốc bổ và đồ ngon vừa túi tiền biếu. Về nhà nội, từ ngày làm dâu đến nay, ông bà chưa bao giờ cho con cháu cái gì. Có lần chồng tôi về nội có việc, tôi mua khá nhiều bánh kẹo và vài hộp thuốc, tổ yến biếu ông bà, vậy mà lúc quay về người chồng trống trơn, chẳng có quà gì. Sau lần đó, tôi không bao giờ mua đồ gì cho chồng mang về quê nội nữa. Bởi tôi quan niệm, ai đối xử tốt thì đối tốt lại, ai cho mình cái gì sẽ trả ơn, thế nên tôi rất biết ơn ông ...