Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại chung cư cao cấp, bảo vệ không cho vào và cái kết

 

Trời vừa sẩm tối, trên con đường lớn dẫn vào khu chung cư cao cấp giữa lòng thành phố, một cụ ông ngoài bảy mươi tuổi lầm lũi chạy chiếc xe máy cũ kỹ, bám đầy bụi đất. Ông mặc chiếc áo khoác sờn màu, chiếc quần kaki cũ kỹ và đôi dép nhựa đã mòn gót. Trên yên xe, một túi vải chứa đầy những món quà quê đơn giản – vài củ khoai lang, mớ rau xanh, ít trứng gà, và chai mật ong mà ông cẩn thận gói ghém để mang cho con trai.

Chung cư nơi con trai ông ở là một tòa nhà đồ sộ, sang trọng bậc nhất khu vực. Ông dừng xe trước cổng bảo vệ, lòng đầy phấn khởi. Đã lâu lắm rồi ông mới có dịp lên thành phố thăm con. Thằng Nam – đứa con trai duy nhất của ông, từ nhỏ đã thông minh, học giỏi. Nhờ sự cố gắng và quyết tâm, nó thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, rồi sau đó làm việc cho một tập đoàn lớn, dần dần mua được căn hộ sang trọng trong khu chung cư này.

Ông cụ xuống xe, khẽ chào người bảo vệ đang đứng gác trước cổng:

  • Chào chú, tôi là bố của thằng Nam, tôi từ quê lên thăm nó. Nhờ chú gọi nó xuống giúp tôi với!

Người bảo vệ nhìn ông từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được vẻ nghi hoặc. Ông cụ với dáng vẻ lam lũ, quần áo giản dị, chiếc xe máy cũ kỹ, rõ ràng không phù hợp với không gian xa hoa này. Gã nhăn mặt:

  • Bác có hẹn trước không? Ở đây không ai được tùy tiện vào nếu không có sự đồng ý của cư dân.

Ông cụ bối rối:

  • Ờ… tôi không hẹn trước, nhưng tôi là bố nó mà. Nó ở tầng mười hai, căn số 1208, chú gọi giúp tôi được không?

Gã bảo vệ bĩu môi:

  • Bác nói thế ai mà biết thật hay giả? Mấy người giả danh thân nhân để vào xin tiền cũng không ít đâu.

Nói rồi, gã quay lưng bước vào chốt bảo vệ, không thèm nhìn ông cụ nữa. Ông cụ đứng đó, lòng buồn rười rượi. Ông hiểu, với bộ dạng của mình, người ta dễ dàng nghĩ ông là một kẻ nghèo khó, không xứng đáng bước vào chốn này.

Ông rút điện thoại ra, run run bấm số thằng Nam. Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy. Ông gọi lần hai, lần ba… vẫn vậy. Ông thở dài, ngồi bệt xuống bậc thềm gần cổng, mắt nhìn xa xăm. Gió thành phố lạnh buốt, khác hẳn cái ấm áp của quê nhà.

Chợt một giọng nói vang lên phía sau:

  • Bác ơi, bác cần giúp gì không ạ?

Ông quay lại, thấy một cô gái trẻ, mặc đồng phục nhân viên quán cà phê gần đó, đang nhìn ông với ánh mắt lo lắng. Ông cụ cười buồn:

  • Bác lên thăm con trai mà nó không bắt máy, bảo vệ không cho vào. Bác cũng không biết làm sao nữa.

Cô gái nhìn về phía tòa chung cư, rồi khẽ nói:

  • Bác cho cháu số điện thoại của anh ấy, cháu thử gọi giúp bác xem sao.

Ông cụ mừng rỡ, đưa số. Cô gái nhanh chóng bấm gọi. Lần này, Nam bắt máy.

  • Anh Nam ơi, có bác nào nói là bố anh đang đứng trước chung cư chờ anh này!

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Nam lạnh lùng đáp:

  • À, em bảo bác ấy về đi. Anh đang bận.

Cô gái sững người, nhìn ông cụ với ánh mắt thương cảm. Cô chần chừ, nhưng vẫn thuật lại lời của Nam. Ông cụ nghe xong, gật đầu, giấu đi nỗi buồn bằng một nụ cười gượng:

  • Vậy à… Thôi bác về vậy.

Ông đứng dậy, cầm lấy túi quà quê, định quay đi. Nhưng cô gái kéo tay ông lại:

  • Bác ngồi đây một lát nhé. Để cháu thử lần nữa.

Cô nhắn một tin cho Nam: “Anh à, bác có vẻ rất mong gặp anh. Hay anh xuống một chút đi, nhìn bác ấy đáng thương lắm.”

Một lúc sau, điện thoại reo. Nam nhắn lại: “Em đừng xen vào chuyện này, bác ấy không cần đến đây làm gì.”

Cô gái sững sờ. Ông cụ đứng lặng, mắt cay xè. Ông mỉm cười buồn:

  • Cảm ơn cháu nhiều. Thôi, bác về đây.

Nói rồi, ông cụ lên xe, lặng lẽ rời đi, bóng lưng gầy guộc khuất dần trong dòng xe tấp nập. Cô gái nhìn theo, lòng trĩu nặng. Nhưng cô không biết rằng, câu chuyện chưa kết thúc ở đó…

Hôm sau, trên mạng xã hội lan truyền một bức ảnh chụp lại cảnh ông cụ ngồi co ro trước cổng chung cư, cùng dòng trạng thái: “Khi cha mẹ còn sống, hãy trân trọng. Đừng để đến lúc họ đi xa, ta mới hối hận.” Bài viết nhanh chóng lan rộng, thu hút hàng chục nghìn lượt chia sẻ.

Bài viết đó đến tay Nam. Khi đọc từng dòng bình luận chỉ trích, trái tim anh quặn thắt. Hình ảnh người cha già, lầm lũi ra về, khiến lòng anh dâng trào nỗi ân hận khôn nguôi.

Chiều hôm đó, Nam vội vã lao ra bến xe, tìm về quê. Khi anh đến nơi, ông cụ đang lúi húi ngoài vườn, vẫn mặc bộ quần áo cũ, ánh mắt hiền từ nhưng chất chứa nỗi buồn.

  • Bố…

Nghe tiếng gọi, ông cụ giật mình quay lại. Nam chạy đến, ôm chầm lấy ông, nghẹn ngào:

  • Con xin lỗi… Con sai rồi…

Ông cụ lặng người, rồi vỗ về lưng con:

  • Về được là tốt rồi. Nhà lúc nào cũng chờ con.

Trên bầu trời, mặt trời khuất dần sau rặng tre, ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ cam ấm áp. Và trong vòng tay của cha, Nam cảm nhận được thứ mà bao lâu nay anh đã lãng quên – tình yêu thương vô điều kiện của một người cha già.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng "Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém...” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới...

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

Bà Lan, 54t là một doanh nhân giàu có trong lĩnh vực BĐS ở Hà Nội. Bà quen Hưng, nhân viên phục vụ để rồi rơi vào lưới tình với anh ta

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Bảy năm sống với vợ cũ, tôi cảm thấy ch;;án nản vô cùng. Đúng thời điểm đó, tôi lại gặp Hải – cô gái 23 tuổi…