Minh đờ người, cảm giác như đất dưới chân sụp đổ

 




Trong một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa, có đôi vợ chồng trẻ, Minh và Lan, sống một cuộc đời giản dị nhưng tràn đầy yêu thương. Minh là một thợ mộc lành nghề, còn Lan là cô giáo dạy văn ở trường làng. Họ đã cưới nhau được ba năm, nhưng chưa có con, dù cả hai luôn khao khát một mái ấm đầy tiếng cười trẻ thơ.

Một ngày mùa đông lạnh giá, Lan đột nhiên ngã bệnh. Cơn sốt kéo dài không dứt, và dù Minh đã đưa vợ đến bệnh viện tỉnh, các bác sĩ chỉ lắc đầu. Lan bị viêm phổi cấp, tình trạng chuyển biến xấu nhanh chóng. Trong những ngày cuối, Lan nắm tay Minh, thì thầm: “Nếu em không qua khỏi, anh hãy sống tốt, và… hãy tìm một người để yêu thương như anh đã yêu em.” Minh chỉ khóc, không thể chấp nhận lời trăng trối ấy.

Lan qua đời vào một buổi sáng sương mù giăng kín làng. Minh như người mất hồn. Anh không rời khỏi căn nhà nhỏ, nơi mọi góc đều in dấu kỷ niệm của Lan. Dân làng thương cảm, nhưng không ai lay chuyển được nỗi đau của Minh. Anh sống qua ngày, đếm từng ngày trong nỗi nhớ vợ.

Đúng ngày thứ 49 sau khi Lan mất, theo phong tục, gia đình tổ chức lễ cúng để tiễn đưa linh hồn cô về cõi vĩnh hằng. Minh thẫn thờ ngồi trước bàn thờ, đốt nén nhang, lòng nặng trĩu. Bỗng điện thoại reo lên, phá tan không gian tĩnh lặng. Số lạ. Minh nhíu mày, định không nghe, nhưng linh tính mách bảo anh nhấc máy.

“Alo, anh có phải là anh Minh, chồng của chị Lan không?” – giọng một người phụ nữ vang lên, gấp gáp. Minh gật đầu, dù người kia không thấy, đáp khẽ: “Phải, là tôi.”

“Xin anh đến bệnh viện tỉnh ngay! Có chuyện quan trọng liên quan đến vợ anh!”

Minh sững sờ. Anh muốn hỏi thêm, nhưng người phụ nữ đã cúp máy. Không kịp suy nghĩ, Minh vội vàng lấy xe máy, lao đi trong cái lạnh cắt da. Trên đường, hàng ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu anh. Liên quan đến Lan? Cô ấy đã mất rồi, còn chuyện gì nữa? Hay là nhầm lẫn?

Đến bệnh viện, Minh được dẫn đến phòng hành chính. Một nữ bác sĩ, người đã gọi điện, nhìn anh với ánh mắt khó tả. Bà nói: “Anh Minh, tôi là bác sĩ Hương. Chuyện này có thể khiến anh shock, nhưng xin hãy bình tĩnh.” Bà hít một hơi sâu, rồi tiếp: “Trước khi qua đời, chị Lan đã tham gia chương trình hiến tạng. Chị ấy không nói với anh, có lẽ vì không muốn anh đau lòng. Một trong những người nhận tạng của chị Lan là một phụ nữ mang thai, nhưng thai nhi gặp nguy hiểm vì người mẹ suy yếu. Nhờ lá phổi của chị Lan, người phụ nữ ấy đã sống, và đứa bé cũng được cứu.”

Minh đờ người, cảm giác như đất dưới chân sụp đổ. Anh chưa kịp tiêu hóa thông tin, bác sĩ Hương dẫn anh đến phòng chăm sóc đặc biệt. Qua ô kính, Minh thấy một đứa bé sơ sinh nhỏ xíu, nằm trong lồng kính, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi hồng hào khẽ động. Bác sĩ nói tiếp: “Người mẹ không đủ sức khỏe để nuôi con, và cô ấy muốn giao đứa bé cho anh. Cô ấy nói, đây là món quà mà chị Lan để lại cho anh, dù chị ấy không còn trên đời.”

Minh bật khóc. Anh quỳ xuống, nhìn đứa bé, cảm giác như Lan đang ở đâu đó, mỉm cười với anh. Đứa trẻ ấy, dù không mang dòng máu của anh và Lan, lại như một phép màu nối dài tình yêu của họ. Minh run run ký vào giấy nhận con, lòng thầm hứa sẽ yêu thương và che chở cho đứa bé, như cách anh đã yêu Lan.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng "Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém...” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới...

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…