Thay b/ăng cho cô gái hôn mê 3 tháng, nam bác sĩ rụng rời khi thấy b/ụng cô nh/ô lên từng ngày, b;í ẩ;n đằng sau khiến nhiều người rơi lệ…

Bệnh viện Trung ương, một buổi sáng âm u của tháng Mười, khi chiếc xe cấp cứu rú còi xé gió lao vào cổng khoa Cấp cứu. Trên băng ca là một cô gái trẻ, chừng đôi mươi, khuôn mặt tái nhợt như vừa được kéo ra từ tay Thần Chết. Bác sĩ Trịnh Minh – một bác sĩ nội trú trẻ tuổi nhưng tài năng – là người đầu tiên tiếp cận.
Cô gái không mang theo bất kỳ giấy tờ tuỳ thân nào. Không ai biết cô là ai. Không người thân, không người quen, không một ai hỏi đến. Trên cơ thể cô chỉ có vết thương nghiêm trọng ở đầu – dấu hiệu của một vụ tai nạn hoặc hành hung. Cô hôn mê sâu, máy móc phải duy trì mọi sự sống cho cô. Bệnh viện tạm gọi cô là “Ngọc Vô Danh”.
Ngày qua ngày, Minh là người trực tiếp theo dõi ca bệnh. Là bác sĩ phụ trách, anh có trách nhiệm theo dõi các chỉ số sinh tồn, thay băng, vệ sinh cơ thể, và thầm mong cô sẽ tỉnh lại. Nhưng rồi sau gần hai tháng, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra: vùng bụng của cô gái từ từ nhô lên.
Ban đầu Minh nghĩ đó là do rối loạn tiêu hoá, do nằm lâu nên cơ thể phù nề. Nhưng là bác sĩ, anh không thể lờ đi trực giác chuyên môn. Anh yêu cầu siêu âm.
Kết quả khiến anh chết lặng: Cô gái đang mang thai. Thai nhi đã khoảng 3 tháng tuổi. Tức là… cô đã mang thai ngay từ khi nhập viện.
Minh hoang mang. Là bác sĩ, anh chưa từng gặp trường hợp nào như vậy: Một cô gái trẻ, không danh tính, bị thương nặng ở đầu, hôn mê sâu – nhưng lại mang thai. Điều đó có nghĩa rằng đứa bé này được thụ thai trước khi cô gặp tai nạn. Vậy cha đứa bé là ai? Vì sao cô bị đánh đến mức hôn mê? Và tại sao không một ai đi tìm cô suốt thời gian dài như vậy?
Minh giữ bí mật về chuyện mang thai của cô gái, chỉ báo cáo lên lãnh đạo khoa để đảm bảo được theo dõi sát sao hơn. Nhưng những đêm trực dài, anh cứ ngồi một mình bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt thanh tú ấy, đặt ra hàng trăm câu hỏi không có lời đáp.
Đến tuần thứ 14 của thai kỳ, một biến cố xảy ra. Máy đo nhịp tim báo động. Huyết áp cô gái giảm đột ngột, tim thai yếu. Các bác sĩ phải cấp cứu ngay lập tức. Trực tiếp đứng mổ là bác sĩ Trịnh Minh.
Ca phẫu thuật thành công. Thai nhi giữ được. Nhưng Minh vẫn không hiểu vì sao người mẹ lại rơi vào tình trạng nguy hiểm như vậy khi không có bất kỳ dấu hiệu bệnh lý đặc biệt nào.
Sau ca mổ, Minh được một y tá già báo lại một việc lạ: “Hôm qua, có một người đàn ông lạ mặt đến, đứng trước phòng cô gái suốt 15 phút, không vào, cũng không nói gì. Sau đó rời đi trong im lặng.”
Linh tính mách bảo Minh rằng người này có thể biết điều gì đó. Anh trích xuất camera an ninh. Hình ảnh ghi lại cho thấy một người đàn ông mặc vest đen, đội mũ, đeo kính râm – gần như cố tình che giấu danh tính.
Minh in ảnh người này, lặng lẽ gửi cho một người bạn đang làm bên công an nhờ xác minh. Một tuần sau, kết quả khiến anh rùng mình: Người đàn ông trong ảnh là Trần Hạo – một doanh nhân có tiếng trong ngành xây dựng, nhưng lại có quá khứ mờ ám và dính nhiều nghi án bạo hành.
Anh ta từng bị tố cáo hành hung bạn gái cũ, nhưng vụ việc bị ém nhẹm. Vài tháng trước, anh ta công khai yêu một cô gái trẻ… Và rồi, cô gái đó biến mất không dấu vết.
Minh ghép nối mọi mảnh ghép. Liệu có phải Ngọc Vô Danh chính là người yêu bị mất tích đó? Cô bị đánh đến mức hôn mê để bịt đầu mối? Đứa trẻ trong bụng cô chính là con của Trần Hạo?
Một đêm khuya, Minh trực, bỗng nhận được tin có người đột nhập khu ICU. Khi anh chạy tới, chỉ kịp thấy bóng một người đàn ông phóng ra cửa sau, biến mất trong màn mưa. Cửa phòng bệnh của cô gái bị mở tung. Nhưng may mắn, cô vẫn bình yên. Trên bàn chỉ còn lại một mẩu giấy viết vội: “Hãy để nó biến mất. Đây không phải việc của anh.”
Minh quyết định báo công an. Nhưng không lâu sau đó, anh bị gây sức ép phải chuyển công tác. Một cuộc kiểm tra nội bộ đột ngột được tiến hành. Người ta cáo buộc anh vi phạm quy trình khi không báo cáo tình trạng thai kỳ lên toàn bệnh viện. Anh bị đình chỉ.
Với tâm huyết dành cho bệnh nhân – đặc biệt là cô gái bí ẩn – Minh không chịu bỏ cuộc. Anh tìm đến gia đình người bạn thân làm phóng viên, kể lại toàn bộ câu chuyện. Một loạt bài báo điều tra được tung ra, tạo nên làn sóng phẫn nộ dư luận.
Áp lực truyền thông khiến công an vào cuộc. Dưới sự điều tra gắt gao, Trần Hạo bị buộc phải ra trình diện. Hắn thú nhận mọi chuyện: Cô gái – tên thật là Ngọc Trâm – là người yêu của hắn. Khi cô phát hiện mình mang thai và dọa sẽ công khai mọi chuyện, Hạo nổi điên, đánh cô và định thủ tiêu, nhưng vì quá sợ hãi, hắn ném cô xuống một bãi đất hoang, nghĩ rằng cô đã chết. Không ngờ, cô vẫn sống sót và được người đi đường gọi cấp cứu.
Minh được phục chức. Ngọc Trâm sau 3 tháng hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, trong tiếng khóc vỡ oà của Minh – người bác sĩ đã không bỏ rơi cô dù cả thế giới quay lưng.
Câu chuyện kết thúc bằng hình ảnh Ngọc Trâm ngồi xe lăn, tay ôm đứa bé vừa chào đời khoẻ mạnh, bên cạnh là Minh – người giờ đây không chỉ là bác sĩ, mà là điểm tựa cho cả một cuộc đời mới của hai mẹ con cô.
Và như mọi câu chuyện cổ tích giữa đời thường, dư luận vẫn nhắc mãi về “bác sĩ Minh” – người đã cứu sống một sinh mạng… và bảo vệ cả một tương lai.