Vợ nhặt rác nuôi con tìm chồng mất tích suốt 15 năm, không ngờ kẻ b;ội b;ạc vì ham phú quý mà bỏ vợ con… cái kết bất ngờ cho người chồng

 

Chiều muộn. Sài Gòn mưa đổ xuống như trút, thứ mưa khiến những người vô gia cư, mưu sinh đầu đường xó chợ chỉ biết lặng lẽ kéo tấm bạt rách lên che đầu. Trên vỉa hè đoạn chợ Tân Bình, người đàn bà gầy guộc vẫn cặm cụi nhặt những vỏ chai nhựa, lon bia. Lưng bà còng xuống vì năm tháng. Tay nhăn nheo dính đầy bùn đất, nhưng ánh mắt vẫn sáng một cách lạ kỳ.

“Má ơi, con đói…” – đứa trẻ lên tám nắm áo bà, gương mặt lấm lem nước mưa và cả nước mắt.

Người đàn bà khẽ vuốt tóc con, nhoẻn nụ cười:
“Chờ xíu nghe con, má bán xong mớ ve chai này mình mua cháo nhé.”

Cháu tên , còn bà là Oanh – người từng có một mái ấm, từng có ước mơ giản dị: sống bên chồng, nuôi con lớn khôn. Nhưng tất cả vụn vỡ vào cái đêm chồng bà – anh Dương – rời khỏi nhà nói đi “tìm việc ở Sài Gòn”. Kể từ đó, ông mất hút như chưa từng tồn tại.

Hơn 15 năm qua, bà Oanh sống trong nỗi chờ đợi khắc khoải, vừa nuôi con một mình, vừa lang thang khắp các tỉnh thành, hỏi từ bệnh viện đến nhà xác, rồi trại tâm thần, trại giam… Không nơi nào có tên người chồng. Lúc đầu, ai cũng thương. Vài năm sau, người ta dần thì thầm: “Nó bỏ theo gái rồi, tìm làm gì cho nhục.”

Nhưng Oanh không tin. Bà vẫn nhớ mãi câu anh Dương hay nói lúc còn ở quê:
“Nếu một ngày anh biến mất, em đừng khóc. Cứ tin là anh đang cố làm gì đó cho tương lai hai mẹ con mình.”

Bà từng tin… cho đến một ngày.

Một buổi chiều oi bức, khi đang bới trong thùng rác ở khu biệt thự ven sông, Tí đột ngột kéo tay mẹ:

“Má, má nhìn kìa! Người đó giống hình ba quá!” – thằng bé chỉ tay về phía một người đàn ông ăn mặc sang trọng, đang bước lên chiếc Mercedes đen bóng loáng.

Oanh thoáng giật mình. Bà nheo mắt. Cái dáng đi ấy – nghiêng nghiêng, tay hơi cụp, bước chậm một cách có chủ đích… Trái tim bà đập mạnh.

“Không thể nào… Không lẽ… là anh?”

Nhưng khi người đàn ông quay lại – bà chết lặng. Đúng là anh Dương! Dù có tóc điểm hoa râm, áo sơ mi là lượt, giày da bóng lộn, nhưng gương mặt ấy, ánh mắt ấy… không thể lẫn vào đâu được!

Anh không chết. Không mất trí. Không bị bắt. Anh đang sống, và sống tốt.

“Má… ổng đi rồi.” – Tí nắm tay bà, thấy má mình đứng trân trân như tượng đá.

Tối đó, Oanh lần mò đến hỏi thăm người giúp việc trong biệt thự kia. Bà giả vờ xin việc, rồi khéo léo dò hỏi.

“Chủ tôi hả? Ông Dương á? Ổng tốt lắm, lo hết cho bà chủ với hai đứa con riêng của bà ấy. Họ cưới nhau được… chắc cũng hơn mười năm rồi. Nghe nói lúc xưa, bà chủ bị phá sản, ổng giúp vực dậy. Giờ giàu có lắm.”

Trái tim Oanh quặn thắt. Hơn mười năm? Vậy là lúc bà còn còng lưng cõng con tìm chồng, ăn từng cọng rau muống héo… thì anh đang sống như một ông hoàng?

Bà trở về trong cơn mưa đêm. Nước mưa hay nước mắt chẳng phân biệt nổi nữa. Đứa con thì co ro vì đói, còn người chồng – người từng thề sẽ không bao giờ rời xa bà – giờ yên ấm bên người đàn bà khác.

Cả đêm hôm đó, bà Oanh không ngủ. Trái tim bà nhói lên từng hồi. Nhưng rồi, sau tất cả, bà vẫn thì thầm:

“Nếu anh sống tốt… thì thôi, em buông.”

Bà không định đối mặt. Không định trách móc. Nhưng đời không để bà yên.

Ba hôm sau, bà Oanh đang nhặt rác ở một bãi công trình bỏ hoang thì bất ngờ có người gọi tên:

“Oanh… có phải… là em không?”

Giọng nói ấy – trầm, ấm, và run rẩy. Bà quay lại, và tim bà như ngừng đập.

Dương đứng đó. Không còn sơ mi bóng loáng. Không có xe sang. Ánh mắt anh bối rối, hoảng loạn.

“Sao… em lại ở đây? Sao em… ra nông nỗi này?”

Oanh cười nhạt, hỏi lại:

“Câu đó tôi phải hỏi anh mới đúng. Anh biến mất suốt 15 năm, giờ gặp lại… còn hỏi tôi sao lại thế này?”

Anh Dương ngập ngừng:
“Anh… anh có lý do. Anh không muốn em khổ.”

“Vậy nên anh để tôi gánh hết khổ sở một mình?” – bà gằn giọng.

“Không phải! Lúc đầu anh định đi làm gửi tiền về. Nhưng rồi anh bị tai nạn, nằm viện cả năm. Khi tỉnh dậy, anh mất trí nhớ… Rồi có người phụ nữ kia – bà ấy cứu anh, chăm sóc anh… sau này mới biết bà ấy là con gái chủ tịch công ty. Rồi mọi thứ cứ trôi…”

Bà Oanh lặng người. Không còn là nỗi đau, mà là một sự trống rỗng khôn cùng.

“Tôi không trách anh nữa. Nhưng con anh… nó lớn rồi. Nó xứng đáng biết sự thật.”

Dương gục mặt. Anh hứa sẽ gặp con.

Hôm ấy, Tí ngồi đối diện người đàn ông sang trọng – người mà mẹ bảo là ba ruột nó.

Thằng bé nhìn ông trân trân:

“Chú là ba cháu thiệt hả?”

“Ừ… ba xin lỗi con. Ba có lỗi với mẹ con. Với con nữa.”

Tí rút trong túi ra một bức ảnh:
“Má con giữ cái này suốt. Con không hiểu sao, giờ thì hiểu rồi. Nhưng ba à… má con ốm lắm. Mỗi đêm con nghe bà ho, mà vẫn gắng đi lượm ve chai để lo cho con ăn học. Con không cần nhà đẹp xe sang. Con chỉ cần má sống lâu hơn.”

Nói rồi, nó cúi đầu.

Dương nắm chặt tay con trai. Đôi mắt người đàn ông từng lừa dối gia đình giờ ngấn lệ.

Vài tuần sau, Dương bị điều tra do vợ hiện tại tố cáo biển thủ tài sản công ty. Người đàn bà từng “cứu” anh hóa ra là kẻ cơ hội, bòn rút hết tiền và sau đó phản bội.

Dương mất tất cả – công việc, nhà cửa, danh tiếng.

Khi ông được bảo lãnh tại ngoại, người duy nhất chờ trước cổng trại tạm giam… lại là bà Oanh và Tí.

“Anh không đáng được tha thứ.” – ông nói.

Oanh nhẹ nhàng đáp:
“Không phải ai cũng có phúc được quay đầu. Nhưng anh có một đứa con ngoan – và tôi muốn nó được làm người tử tế.”

Từ đó, Dương theo Oanh về sống trong căn trọ lụp xụp. Ông làm phụ hồ, xin việc bốc vác, kiếm từng đồng phụ bà nuôi con.

Cuộc đời đã quay một vòng tròn – giàu sang có, hối hận có, nhưng cuối cùng, điều còn lại vẫn là tình người.15 năm sống trong chờ đợi, bà Oanh từng oán hận, từng muốn từ bỏ. Nhưng rồi, chính tình thương của con trẻ, và lòng trắc ẩn của người mẹ, đã cho kẻ bội bạc một cơ hội sửa sai. Dương mất tất cả, nhưng cũng tìm lại được chính mình – khi nhìn thấy con trai tốt nghiệp THPT, ôm bằng khen mà khóc nghẹn trong lòng người mẹ nhặt rác từng nuôi nó bằng nước mắt, mồ hôi… và một trái tim chưa bao giờ chết đi vì hy vọng.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng "Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém...” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới...

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Bảy năm sống với vợ cũ, tôi cảm thấy ch;;án nản vô cùng. Đúng thời điểm đó, tôi lại gặp Hải – cô gái 23 tuổi…

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…