Chị gái cắn răng nhường chồng giàu cho em gái út vì bị ‘bố mẹ ép’, đến lúc em gái sinh đôi quý tử tưởng phúc phần nhà giàu nhưng nào ngờ bác sĩ vừa nhìn thấy mặt đã lắc đầu thông báo…

 

Ngọc là con gái cả trong một gia đình giàu có ở miền Bắc, sinh ra đã mang dáng vẻ đoan trang, hiền lành, luôn nhẫn nhịn và sống vì người khác. Em gái út của Ngọc – tên là Hân – trái ngược hoàn toàn. Hân xinh đẹp rực rỡ, sắc sảo, giỏi lấy lòng người và biết cách khiến mọi người yêu mến, nhất là bố mẹ.

Gia đình Ngọc từ lâu đã quen sống trọng hình thức, luôn đặt giá trị danh tiếng, tiền bạc lên hàng đầu. Họ luôn tin rằng người có phúc là người lấy được chồng giàu, và đứa con nào “câu” được một người đàn ông thành đạt thì xứng đáng nhận được mọi sự ưu ái.

Ngọc năm đó 28 tuổi, đã yêu một người đàn ông tên Khánh – giám đốc một công ty bất động sản lớn. Khánh chững chạc, tử tế, giàu có nhưng lại xuất thân nghèo. Chính điều đó khiến bố mẹ Ngọc không hài lòng. Họ luôn cho rằng “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”, và dù Khánh có giàu cỡ nào thì cũng là người “không môn đăng hộ đối”.

Mọi chuyện chỉ thay đổi khi Hân – lúc đó mới 23 tuổi – bắt đầu chủ động tán tỉnh Khánh. Cô dùng mọi thủ đoạn, từ nhẹ nhàng đến trơ trẽn, thậm chí từng khiến Ngọc và Khánh cãi nhau vì hiểu lầm.

Và rồi một ngày, chuyện tưởng như không thể xảy ra lại thành hiện thực.

“Con nên nhường nó đi, dù sao con cũng hiền lành, sống nội tâm, không hợp làm dâu nhà giàu như vậy đâu,” – mẹ Ngọc nói mà như ra lệnh.

“Nhưng con và anh Khánh yêu nhau… từ ba năm trước. Chúng con đã tính đến chuyện cưới hỏi,” Ngọc nghẹn giọng.

“Thì giờ nó yêu con bé Hân, vậy là hết duyên rồi. Con đừng cố chấp. Nó với Hân mới thật sự đẹp đôi.”

Ngọc nhìn bố mẹ mà nước mắt dâng tràn. Cô không ngờ chính người sinh ra mình lại tàn nhẫn như vậy. Nhưng cô cũng hiểu, nếu phản kháng, cô sẽ bị ruồng bỏ khỏi gia đình. Còn nếu chấp nhận, ít ra cô vẫn còn giữ được cái vỏ hòa thuận mà họ muốn duy trì.

Ba ngày sau, cô chủ động gọi Khánh, nói lời chia tay trong nước mắt. Cô không nói lý do, chỉ mong anh sống hạnh phúc. Anh cố gặng hỏi nhưng cô chỉ im lặng.

Một tháng sau, báo hỷ được gửi đến, tên cô dâu là Trần Ngọc Hân.

Ba năm trôi qua.

Ngọc chuyển vào Sài Gòn sống, mở một tiệm sách nhỏ kiêm cà phê vintage. Cô sống bình lặng, tránh xa mọi ồn ào. Tin tức về Hân và Khánh chỉ nghe loáng thoáng qua lời kể của người thân.

Họ bảo Hân sống sung sướng, được Khánh cưng chiều hết mực, lại vừa mang thai đôi – hai bé trai – đúng là phúc phần ngập tràn. Ai cũng tấm tắc khen “số con Hân đúng là số hưởng”.

Chỉ có Ngọc là không cười. Cô chỉ lặng lẽ nhìn về phương Bắc, nơi người đàn ông mình từng yêu thương giờ là chồng của em gái ruột.

Ngày Hân sinh con, cả gia đình mừng rỡ như bắt được vàng. Sinh đôi hai bé trai kháu khỉnh, khó ai sánh bằng. Bố mẹ Ngọc tự hào ra mặt, bảo đó là “quả ngọt” của việc kết duyên đúng người, đúng phúc khí.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.

Chỉ hai ngày sau khi sinh, khi bác sĩ vào khám định kỳ cho hai bé, ông đột nhiên trầm mặt. Ông yêu cầu xét nghiệm kỹ hơn, rồi gọi riêng Khánh và Hân vào phòng.

“Chúng tôi nghi ngờ hai bé có dấu hiệu rối loạn nhiễm sắc thể hiếm gặp,” bác sĩ nói, giọng nặng nề. “Có thể là hội chứng DiGeorge hoặc một dạng đột biến gen bẩm sinh khác. Cần theo dõi thêm và tiến hành xét nghiệm chuyên sâu. Tuy nhiên, về mặt lâm sàng, biểu hiện ban đầu là rõ ràng.”

Hân tái mặt, còn Khánh thì sốc nặng. Anh ngồi bệt xuống ghế, tay run rẩy.

Tin dữ lan nhanh như lửa bén rơm. Họ hàng bắt đầu bàn tán. Những lời chúc mừng trước đó giờ chuyển thành xì xào, thương hại.

Bố mẹ Ngọc như phát điên. Họ đổ lỗi cho Hân, cho Khánh, thậm chí cả… Ngọc – người chẳng liên quan gì – rằng “năm xưa nó chối từ hôn nhân nên mới rủi ro thế này, gieo nghiệp”.

>

Khánh lặng lẽ đi xét nghiệm gene. Kết quả: anh hoàn toàn bình thường.

Tiếp theo, đến lượt Hân. Cô không muốn làm nhưng không dám từ chối. Và rồi, sự thật vỡ òa – Hân mang gen lặn hiếm gặp, có khả năng gây ra đột biến nếu kết hợp với gen trội từ người cha, dù người cha không có biểu hiện bệnh.

Câu chuyện đến tai Ngọc khi cô đang pha cà phê cho một vị khách quen. Mẹ gọi, giọng nghèn nghẹn: “Về đi con… chị em đang khổ, nó không chịu nổi nữa rồi.”

Ngọc lặng người. Bao năm qua, cô cắn răng chịu đựng, không oán trách, không quay lại. Nhưng giờ, trong lòng cô lại trỗi dậy một cảm xúc khó tả – không phải là hận thù, mà là thương xót. Dù sao, Hân cũng là em gái cô, máu mủ ruột rà.

Cô khăn gói về quê.

Ngôi biệt thự mà Khánh và Hân sống giờ im lặng đến lạ. Hân ngồi co ro trong phòng, hai mắt thâm quầng, tóc rối bời. Hai bé sơ sinh nằm trong lồng kính, được theo dõi 24/24.

Khánh gặp Ngọc, ánh mắt anh đầy day dứt. “Anh xin lỗi… Anh không ngờ mọi chuyện thành ra thế này.”

Ngọc không đáp, chỉ nhìn hai đứa trẻ bé xíu mà lòng se thắt.

“Anh vẫn nhớ em…” – Khánh nói nhỏ. – “Ngày em rời bỏ anh, anh tưởng là do em hết yêu. Giờ anh mới biết là do gia đình ép buộc.”

Ngọc quay đi, không muốn nghe thêm nữa.

Ba tuần sau, Hân đột nhiên biến mất.

Cô để lại một lá thư: “Em xin lỗi chị, xin lỗi anh Khánh. Em không đủ mạnh mẽ để đối mặt. Em là người sai, từ đầu đến cuối. Em đã giành lấy thứ không thuộc về mình, và đây là cái giá em phải trả. Em nhờ chị giúp anh Khánh chăm sóc hai bé… Nếu được, xin chị tha thứ cho em.”

Ngọc đọc thư, tay run bần bật. Cô không biết nên giận hay nên thương. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.

Thời gian trôi.

Ngọc ở lại nhà Khánh một thời gian để giúp anh chăm hai bé. Ban đầu, chỉ là vì trách nhiệm, nhưng dần dần, những ký ức xưa ùa về. Tình cảm vẫn còn đó, chỉ là từng bị chôn giấu quá lâu.

Hai bé được điều trị tích cực, tuy có nhiều khó khăn về hô hấp và thần kinh vận động nhưng không đến mức tàn phế. Càng chăm sóc chúng, Ngọc càng yêu thương, gắn bó. Chúng như hai thiên thần nhỏ gửi đến để chữa lành trái tim tan vỡ của cô.

Một năm sau.

Hân vẫn không trở về. Có tin đồn cô sang nước ngoài, đổi tên đổi họ, bắt đầu cuộc sống mới. Gia đình không ai tìm được cô nữa.

Ngọc và Khánh, sau bao lần trốn tránh, cuối cùng cũng đối diện với tình cảm của mình. Họ tổ chức một buổi lễ nhỏ, không rình rang, không khách khứa đông đúc. Chỉ có hai bé trai, cùng vài người thân ruột thịt thật lòng chúc phúc.

Trong ngày cưới, Ngọc cầm tay hai đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng. Cô biết, dù không sinh chúng ra, nhưng trái tim cô từ lâu đã là mẹ của chúng.

Còn Khánh, anh không còn là người đàn ông mà gia đình ép buộc cô phải rời xa. Anh giờ là người bạn đời thực sự, người cô chọn vì trái tim – chứ không phải vì lời ra tiếng vào của thế gian.

Đời người, có những vết thương tưởng không bao giờ lành.

Nhưng cũng có những tình yêu, dù bị chôn vùi bao lâu, vẫn có thể hồi sinh – khi được nuôi dưỡng bằng lòng bao dung và sự thật.

Và đôi khi, chính nỗi đau lại là cánh cửa dẫn đến một hạnh phúc sâu sắc hơn bao giờ hết.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…

14 năm hôn nhân kỳ lạ của nữ BTV thời sự nói giọng miền Nam – Hoài Anh, cái kết gây chú ý

Đàn bà ngoại tình có 3 chỗ sẽ “to” lên, đàn ông tinh ý nhìn một cái sẽ thấy