Mẹ từng b;/ỏ tôi ở cổng chùa năm tôi 3 tu;/ổi để đi theo người đàn ông trẻ đẹp nhất xóm, 25 năm sau bà nằm trên bàn m;/ổ… tôi là bác sĩ phụ trách chính và cái kết chẳng ai ngờ tới...

 Năm tôi lên ba, giữa một đêm mưa rả rích, một người phụ nữ trẻ bế tôi đặt trước cổng chùa. Trong màn sương lạnh buốt, bà đặt một túi vải cũ, bên trong là tấm giấy nhỏ nguệch ngoạc:

Có thể là hình ảnh về 2 người và bệnh viện

“Tôi không đủ sức nuôi con. Xin ai tốt bụng cứu giúp. Đứa bé tên An.”

Rồi bà quay lưng đi, chạy về phía chiếc xe đang đợi trong bóng tối. Người lái là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao, mặc áo sơ mi trắng. Họ đi mất. Không một lần ngoái đầu lại.

Tôi lớn lên trong chùa, trong tiếng chuông mõ và câu kinh. Không ai nhận nuôi. Không ai quay lại tìm. Sư thầy bảo tôi rất ngoan, học nhanh, thông minh. Sau này có thể thành người tài.

Tôi chọn ngành y. Tôi muốn cứu người — vì không ai từng cứu tôi.


25 năm sau.

Tôi là bác sĩ phẫu thuật chính trong một ca mổ tim khẩn cấp. Bệnh nhân là nữ, 48 tuổi, tên Nguyễn Thị Hà. Người nhà ghi: sống một mình, không thân thích, từng có tiền sử trầm cảm, tổn thương tâm lý nặng.

Tôi xem hồ sơ, bỗng sững lại. Cái tên ấy. Ngày sinh. Quê quán. Cái dấu vết bớt đỏ hình giọt nước ở cổ tay. Mọi thứ trùng khớp.

Tôi nhắm mắt. Tim thắt lại.

Là bà ấy. Người phụ nữ năm xưa. Mẹ tôi.

Cả đời tôi tưởng tượng khoảnh khắc gặp lại bà. Sẽ là nước mắt, là lời xin lỗi, là ôm nhau khóc nức nở. Nhưng không.

Bà nằm trên bàn mổ. Mặt xám xịt, thở oxy yếu ớt. Không hề biết con trai mình đang chuẩn bị cầm dao mổ tim cho mình.

Y tá nói:

“Bác sĩ An, ca này nguy hiểm. Tim bà ấy yếu, nếu không thay van sớm sẽ nguy kịch. Chỉ có anh mới làm được.”

Tôi gật đầu. Mang áo phẫu thuật. Đeo găng tay.


Ca mổ bắt đầu.

Tôi nhìn con dao sáng loáng trên tay. Bao ký ức hiện về. Đêm mưa. Cánh cổng chùa. Câu kinh buốt lòng:

“Nhân quả báo ứng không sai, oan oan tương báo, đời đời luân hồi.”

Lồng ngực bà mở ra. Trái tim thoi thóp đập. Tôi có thể cứu. Tôi cũng có thể không.

Bàn tay tôi run lên một giây.

Sau ca phẫu thuật, y tá hỏi tôi:

“Sao anh im lặng vậy suốt cả ca mổ? Có chuyện gì sao?”

Tôi cười nhạt:

“Không sao. Chỉ là… tôi vừa cứu mẹ ruột mình. Người đã bỏ tôi ở cổng chùa năm tôi 3 tuổi.”

Cô y tá chết lặng.


Một tuần sau, bà tỉnh dậy. Nhìn tôi chăm chú như thể có điều gì quen thuộc.

“Cháu là bác sĩ phẫu thuật cho tôi đúng không?”

Tôi gật đầu, nhẹ nhàng nói:

“Vâng. Cháu tên là An.”

Gương mặt bà trắng bệch, môi run run. Bà nấc lên:

“An… trời ơi… không thể nào…”

Tôi đứng dậy, đeo kính, bước ra khỏi phòng.

>

“Cháu đã cứu bà. Còn bà… đã giết cháu một lần rồi. Chúng ta huề.”

Tôi không ôm, không khóc. Không hận. Nhưng cũng không tha.

Cánh cửa phòng khép lại. Bà bật khóc nức nở. Không ai bên cạnh.


Cái kết chẳng ai ngờ tới: tôi tha mạng — nhưng không tha lòng.

Tôi đã cứu bà như một bác sĩ. Nhưng đã để bà sống nốt phần đời còn lại trong sự giày vò của chính lương tâm mình.

Đôi khi, trả thù không phải là giết đi… mà là để người ta sống, và nhớ. Mãi mãi.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…

14 năm hôn nhân kỳ lạ của nữ BTV thời sự nói giọng miền Nam – Hoài Anh, cái kết gây chú ý

Đàn bà ngoại tình có 3 chỗ sẽ “to” lên, đàn ông tinh ý nhìn một cái sẽ thấy