Tôi chu đáo chuẩn bị quà sinh nhật cho con riêng của chồng, thằng bé đáp 1 câu khiến tôi không biết mình nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không

Tôi đã dành cả tuần chọn lựa món quà sinh nhật hoàn hảo cho con riêng của chồng. Tôi không tiếc công, cũng không tiếc tiền, chỉ mong một nụ cười từ thằng bé. Nhưng đến khi nó nhìn tôi, mở quà rồi thản nhiên buông một câu… tim tôi như ai bóp nghẹt. Tôi chưa bao giờ nghĩ, một đứa trẻ mười tuổi lại có thể khiến tôi phải tự hỏi: Liệu mình có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không?
Trời tháng Ba Sài Gòn bất chợt đổ mưa khi tôi rảo bước qua từng cửa hàng trên đường Nguyễn Trãi. Tay cầm túi quà đã bọc sẵn trong lớp giấy màu xanh da trời – màu mà thằng bé bảo thích trong một lần nói chuyện ngắn ngủi. Tôi cẩn thận chọn một bộ xếp hình LEGO máy bay chiến đấu, mẫu giới hạn vừa nhập về, vì nhớ có lần cháu trố mắt nhìn mấy bộ trưng trong trung tâm thương mại.
Tôi là Thảo, 33 tuổi, làm nhân viên văn phòng. Chồng tôi – anh Nam – đã có một đời vợ, và một cậu con trai riêng tên là Duy. Bé Duy năm nay mười tuổi, sống với mẹ ruột nhưng mỗi cuối tuần hoặc dịp đặc biệt đều được đón về chơi.
Khi tôi đồng ý lấy Nam, tôi hiểu mình không chỉ cưới một người đàn ông mà còn là chấp nhận cả quá khứ của anh, kể cả một đứa trẻ không phải máu mủ. Tôi chưa từng sinh con, nhưng tôi yêu trẻ con, và đã cố gắng để gần gũi, thân thiết với Duy. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ dễ dàng.
Duy ít nói, có vẻ lạnh lùng với tôi từ ngày đầu. Nó lễ phép, nhưng không bao giờ gọi tôi là “mẹ”, chỉ “cô Thảo”. Tôi không ép buộc. Tôi hiểu tình cảm cần thời gian, đặc biệt với một đứa trẻ đã từng chứng kiến cha mẹ ly hôn.
Tối hôm đó, căn nhà nhỏ ở Quận 7 tràn ngập bóng bay và bánh kem. Tôi tự tay nấu bữa tối, làm cả món gà rán Duy thích. Tôi muốn tạo cảm giác gia đình cho thằng bé – không phải vì nghĩa vụ, mà vì tình cảm thật lòng.
Duy đến cùng mẹ ruột – chị Hà – và chồng cũ tôi ra tận cửa đón. Tôi cười niềm nở, dù trong lòng luôn có chút bối rối mỗi khi đối diện chị Hà. Không phải vì ghen tị, mà vì tôi luôn cảm thấy mình đứng ở ranh giới mong manh: một người “đến sau”, cố gắng ghép mình vào bức tranh vốn dĩ đã vỡ đôi.
Bữa tiệc diễn ra ấm cúng. Duy ngồi giữa, cười nhẹ khi thổi nến, và tôi lấy hộp quà được gói cẩn thận từ dưới bàn mang lên.
– Duy, cô Thảo có món quà này cho con – tôi nói, không giấu được sự hồi hộp.
Thằng bé cầm lấy, mở ra. Khi thấy hộp LEGO, mắt nó lóe lên chút ánh sáng. Tôi thầm thở phào, nghĩ rằng công sức mình cuối cùng cũng được đền đáp.
Nhưng rồi… nó quay sang tôi, gương mặt lại trở về nét thản nhiên, và buông một câu, giọng vô cùng bình thản:
– Cô không cần phải cố gắng làm mấy chuyện này đâu. Con biết cô không phải mẹ con, cũng không cần làm mẹ con đâu.
Căn phòng bỗng dưng im lặng lạ thường. Tôi cứng người. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi cố gượng cười, lùi lại một bước rồi quay đi để giấu giọt nước mắt sắp trào ra.
Nam đứng lên, vội vã nói đỡ:
Duy! Con không được nói như vậy! Cô Thảo thương con…
– Con đâu có nói gì sai – thằng bé ngắt lời, ngẩng đầu thản nhiên – Con chỉ không thích người ta giả vờ.
Giả vờ? Tôi giả vờ sao? Từ lúc về làm vợ anh Nam, tôi vẫn luôn chủ động nấu ăn, dạy học, đưa đón thằng bé mỗi lần về nhà. Tôi đâu mong nó gọi mình là “mẹ”, chỉ mong một sự công nhận nhỏ, một cái nhìn thiện cảm… Vậy mà, tất cả nỗ lực đó chỉ là “giả vờ”?
Sau buổi tiệc, tôi lặng lẽ dọn dẹp trong bếp. Nam bước vào, ánh mắt ái ngại.
– Anh xin lỗi. Duy vẫn chưa quen… Nó…
Tôi cắt lời:
– Em không trách con. Em chỉ… thấy mình lạc lõng. Giống như người ngoài đang cố gắng chen vào một thế giới không thuộc về mình.
Nam thở dài:
– Cho anh thêm thời gian… Cho con thêm thời gian…
Tôi không nói gì. Nhưng lòng tôi rối như tơ vò. Không phải vì một món quà bị từ chối. Mà là câu nói của một đứa trẻ, vô tình hay cố ý, lại khiến tôi nhận ra mình có thể cả đời không bao giờ có được vị trí thật sự trong gia đình này.
Đêm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, giả vờ ngủ khi nghe tiếng Nam bước vào phòng. Anh không ôm tôi như mọi lần. Chắc anh cũng không biết nên làm gì lúc này.
Tôi lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hiên. Bất chợt, tôi thấy mình như người khách trú mưa trong chính cuộc đời mình. Có chỗ đứng, nhưng không thuộc về.
Tôi tỉnh dậy lúc hơn 5 giờ sáng. Căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tách tách của đồng hồ treo tường. Tôi bước xuống bếp, bật ấm nước pha cà phê. Dẫu giấc ngủ chỉ chợp được vài tiếng, đầu óc tôi tỉnh táo lạ thường.
Duy vẫn ngủ trong phòng riêng. Nam nằm xoay lưng về phía tôi từ tối hôm qua. Chúng tôi không ai nói với ai một lời sau khi khách khứa về hết. Không cãi nhau, cũng không giận dỗi. Chỉ là sự im lặng lạnh lùng phủ kín căn nhà, đến mức nghe rõ nhịp tim mình đập khi nhìn vào đôi mắt của nhau.
Tôi ngồi nhấm nháp từng ngụm cà phê, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của thằng bé:
“Cô không cần phải cố gắng làm mấy chuyện này đâu. Con biết cô không phải mẹ con, cũng không cần làm mẹ con đâu.”
Nó không có lỗi. Một đứa trẻ, mười tuổi, chứng kiến bố mẹ chia tay, chứng kiến những đổi thay trong gia đình, nó cần thời gian để hiểu, để chấp nhận. Tôi biết điều đó.
Nhưng dù biết, tôi vẫn đau.
Có những vết thương không cần dao kéo, chỉ vài từ nói ra đúng chỗ, là cứa sâu hơn mọi tổn thương thể xác.
Tôi mang quần áo ra ban công phơi khi trời vừa hửng sáng. Duy mở cửa phòng, dụi mắt, nhìn thấy tôi liền khựng lại. Thằng bé im lặng một lúc rồi quay vào, không chào, không nói gì. Bình thường tôi sẽ mời nó ăn sáng, nhưng hôm nay tôi không thể cất lời.
Nam xuống sau đó, cũng lặng lẽ lấy tách cà phê, ngồi vào bàn. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy ái ngại.
– Thảo… về chuyện hôm qua…
– Em không muốn nhắc lại – tôi ngắt lời, giọng bình thản đến đáng sợ – Em hiểu mà. Em chỉ là người lạ trong mắt con anh thôi.
– Không phải vậy… Nó còn nhỏ. Anh nghĩ chỉ là nhất thời…
– Nhất thời? – Tôi cười khẩy – Anh có biết, từ ngày em về làm vợ anh, em chưa từng than một lời vì con anh. Em nấu ăn theo khẩu vị của nó, mua đồ chơi, đưa đón, hỏi han. Em đâu đòi hỏi nó gọi em là mẹ. Em chỉ mong một chút thiện chí. Vậy mà… nó bảo em giả vờ.
Nam im lặng.
Tôi nhìn thẳng vào anh, lần đầu tiên trong hơn hai năm hôn nhân, tôi cảm thấy giữa tôi và anh có một khoảng cách mà tình yêu không thể bắc cầu.
– Em không thể tiếp tục nếu cứ phải cố gắng một mình. Em không phải kẻ thay thế. Em là vợ anh. Nhưng nếu trong lòng anh, mọi thứ vẫn chỉ xoay quanh con, quanh chị Hà, quanh những ký ức cũ… em không biết mình còn ở đâu nữa.
Nam đặt tách cà phê xuống, đôi mắt anh đầy bối rối.
– Anh biết em khổ tâm. Nhưng em cũng phải hiểu cho anh… cho Duy. Em lấy người từng có quá khứ, thì phải…
– Phải chấp nhận tất cả, đúng không? – Tôi nói, giọng nghẹn lại – Nhưng ai sẽ chấp nhận em?
Sau bữa sáng im lặng, Duy chuẩn bị đồ để mẹ đón về. Tôi đứng trong bếp rửa chén, không quay lại, nhưng nghe rõ tiếng chân thằng bé lại gần.
– Cô Thảo…
Tôi giật mình, quay lại. Duy đứng đó, tay ôm túi, mắt hơi cụp xuống.
– Con xin lỗi vì hôm qua đã nói vậy. Con… chỉ không biết phải cư xử thế nào. Con thấy mẹ con buồn mỗi lần con kể chuyện về cô và ba. Nên con không muốn thân thiết với cô. Con sợ mẹ nghĩ con quên mẹ.
Tôi nhìn đứa bé trước mặt, trong khoảnh khắc thấy lòng mình chùng xuống. Một đứa trẻ, dù mạnh mẽ cỡ nào, cũng chỉ là nạn nhân của sự đổ vỡ mà người lớn để lại.
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng:
– Cô hiểu. Cô không bắt con phải thương cô, hay xem cô như mẹ. Cô chỉ hy vọng… mình có thể là bạn của con. Một người lớn trong cuộc đời con, mà con có thể tin tưởng.
Duy gật nhẹ, rồi quay đi, nói lí nhí:
– Con có thích bộ LEGO đó thiệt mà…
Tôi mỉm cười, lần đầu tiên sau bao ngày. Nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang.
Tối hôm đó, tôi và Nam nói chuyện thẳng thắn. Tôi bảo mình cần thời gian suy nghĩ. Tôi không bỏ đi, không viết đơn ly hôn, nhưng tôi dọn về nhà mẹ đẻ vài hôm.
– Em cần biết, mình có thật sự thuộc về cuộc đời anh không. Hay chỉ là người giữ chỗ, cho một bức tranh anh từng có.
Nam không giữ tôi lại, chỉ nắm tay, khẽ nói:
– Anh sai vì để em cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Nếu em cần thời gian, anh sẽ chờ. Nhưng đừng từ bỏ anh, được không?
Tôi không trả lời. Vì có những câu hỏi, thời gian mới là lời đáp rõ ràng nhất.
Tôi trở lại căn nhà ở Quận 7. Không phải vì Nam năn nỉ, mà vì Duy nhắn tin cho tôi:
“Cô Thảo ơi, cô về chưa? Con xây xong chiếc máy bay rồi. Nhưng không lắp được bánh. Cô giúp con nhé?”
Một dòng tin nhắn. Một lời mời giản đơn. Nhưng với tôi, là một tia hy vọng.
Tôi bước vào nhà, thấy Duy đang ngồi chờ nơi phòng khách. Nó ngẩng lên, mỉm cười:
– Cô về rồi!
Tôi gật đầu, tiến lại gần. Không ai cần nói quá nhiều. Bởi đôi khi, yêu thương bắt đầu lại… chỉ từ một cái bánh xe lắp chưa xong.