CҺấп Độпg Nam ĐịпҺ: PҺát Hιệп TҺaι NҺι Kỳ Lạ Troпg Lò Mổ Heo Và Lờι Cȏ Đồпg NҺập Xác…

 

CҺấп Độпg Nam ĐịпҺ: PҺát Hιệп TҺaι NҺι Kỳ Lạ Troпg Lò Mổ Heo Và Lờι Cȏ Đồпg NҺập Xác…
Vùng quê Yên Tiến, huyện Ý Yên, tỉnh Nam Định vốn dĩ bình yên như bao làng quê khác – sáng có tiếng gà gáy, trưa nắng hanh hao hong rơm, tối đến trẻ con tụm năm tụm ba chơi trốn tìm trước sân đình. Thế nhưng tất cả sự yên bình đó đã bị phá vỡ vào một đêm đầu tháng Bảy, khi một phát hiện kinh hoàng xảy ra tại lò mổ heo cũ của ông Trực – người đàn ông góa vợ sống một mình ở cuối làng.

Ông Trực vốn là người ít nói, sống khép kín, hàng xóm chẳng ai thân. Ông sống nhờ nghề mổ heo thuê, cũng chẳng giàu có gì, nhưng đủ ăn đủ mặc. Lò mổ ấy do ông dựng tạm từ hơn chục năm trước, nằm khuất sau rặng bạch đàn, cách khu dân cư gần trăm mét. Ban ngày heo kêu, dao xả, máu chảy đỏ nền xi măng. Ban đêm, gió thổi qua khe cửa sắt rít lên từng hồi, người yếu bóng vía đi ngang đều rợn người. Dân làng lâu dần quen, chẳng ai để tâm. Mãi cho tới đêm đó…
Trời oi bức, mây đen kéo tới, lấp cả ánh trăng. Ông Trực dậy sớm hơn thường lệ vì sáng mai có khách đặt làm sớm. Từ trong nhà bước ra, tay ông xách đèn pin, chân mang đôi ủng nhựa dính bùn. Cửa lò mở ra phát ra tiếng kêu ken két chát chúa. Ông lẩm bẩm: “Lâu rồi chưa tra dầu, mai phải xiết lại mấy cái bản lề…”

Thế nhưng chưa kịp bước vào, ông đứng khựng lại vì thấy giữa nền xi măng đọng máu cũ, có thứ gì đó nằm động đậy. Ban đầu ông nghĩ là chuột hay mèo hoang, nhưng ánh đèn pin lia tới khiến ông lảo đảo: đó là một vật thể nhỏ bé, quấn trong chiếc bao tải dính máu – là một… thai nhi.
Hình hài đứa bé rõ ràng: đầu to, thân hình gầy guộc, tay chân đủ ngón nhưng teo tóp. Da tím tái, lạnh ngắt. Gương mặt dị dạng đến rợn người: mắt to lồi, mũi tẹt như không có sống, miệng hé ra như đang cố kêu cứu. Thứ ấy không giống người, cũng chẳng giống súc vật.

Ông Trực thét lên một tiếng thất thanh, ngã ngồi xuống đất. Cái đèn pin rơi xuống vũng máu rồi tắt ngúm. Không nghĩ ngợi gì, ông vùng chạy ra khỏi lò, chân vấp ngã tới ba lần, lao thẳng ra trụ sở công an xã kêu cứu.
Chỉ chưa đầy một tiếng sau, công an có mặt. Khu vực lò mổ bị phong tỏa, dân làng kéo nhau ra xem đông nghịt. Ai cũng xì xào bàn tán, người thì bảo ông Trực nuôi ngải, người thì nghi ông giết người phi tang. Sự việc nhanh chóng lan truyền khắp huyện.

Bác sĩ pháp y từ thành phố được cử xuống. Kết luận khiến tất cả chết lặng: đó là một thai nhi khoảng 7 tháng tuổi, còn nguyên dây rốn, tử vong chưa đến một giờ trước khi được phát hiện. Càng đáng sợ hơn, là cấu trúc khuôn mặt cho thấy dị tật bẩm sinh nghiêm trọng, có dấu hiệu biến dạng tế bào mà khoa học chưa lý giải được.
Vậy ai đã đưa thai nhi ấy tới lò mổ? Và tại sao lại chọn nơi đó?

Công an lục soát toàn bộ lò mổ, nhà ông Trực và khu đất xung quanh. Không phát hiện dấu vết khả nghi nào, cũng không tìm thấy ai khả nghi ra vào khu vực trong đêm. Mọi khả năng đều rơi vào ngõ cụt.
Trong lúc cơ quan điều tra còn đang thu thập chứng cứ, thì dân làng đã tự đồn thổi những câu chuyện rùng rợn. Có người quả quyết từng thấy ông Trực nói chuyện với “ai đó” giữa đêm. Có bà hàng xóm từng nghe tiếng khóc oe oe như trẻ sơ sinh phát ra từ lò mổ vào lúc 2 giờ sáng. Mỗi người một lời, càng nói càng ly kỳ.

Đỉnh điểm là khi con gái bà Phượng – chủ tiệm vàng lớn nhất xã – đột nhiên sốt cao, mê man, miệng luôn lẩm bẩm: “Mẹ ơi, chị mặt đen kéo chân con, chị khóc nhiều lắm…”
Quá sợ hãi, bà Phượng mời một cô đồng nổi tiếng tên Tuyết Linh từ Hải Phòng về làm lễ trừ tà. Cô Linh vừa đặt chân vào đầu làng đã cau mày: “Đất này âm nặng, người chết không siêu thoát…”

Người dân tò mò tụ tập rất đông. Lễ được tổ chức ngay tại khu đất trống trước lò mổ. Cô Linh mặc áo đỏ, tay cầm bó nhang, mắt nhắm nghiền. Gió nổi lên từng cơn, bầu trời chuyển xám.
Khi nhang cháy được một nửa, cô Linh bỗng run bần bật, mặt tái mét, miệng phát ra giọng the thé như trẻ con:
“Con chết oan… Con bị vứt như rác… Con là người… không phải heo… Máu con chảy ra mà không ai cứu… Con lạnh lắm… Con muốn về nhà…”

Người ta bảo cô Linh đã bị nhập. Hàng chục người chứng kiến đều rợn tóc gáy. Ông Trực lúc ấy mặt trắng bệch như vừa gặp ma, miệng lẩm bẩm “không… không phải tôi… tôi không giết ai cả…”
Sau buổi lễ, cô Linh gọi riêng công an và nói rằng hồn thai nhi vẫn quanh quẩn chưa chịu rời đi. Linh cảm nhận được sự hiện diện của “một người phụ nữ trẻ đã chết khi đang mang thai, oan khuất chưa được giải tỏa.”

Công an mở rộng điều tra theo hướng khác. Một đội trinh sát được cử rà soát tất cả phòng khám phụ sản chui quanh khu vực trong bán kính 20km. Và rồi, một manh mối xuất hiện.
Tại phòng khám tư nhân của bà Trần Thị Bích ở xã Yên Cường, bác sĩ phụ trách thừa nhận rằng có một cô gái tên Nguyễn Thị Hảo, 19 tuổi, từng đến khám cách đây hơn một tuần. Cô gái này mang thai ngoài ý muốn nhưng do thai đã lớn, không được phá tại bệnh viện công nên tìm đến cơ sở tư.

Theo lời bác sĩ, Hảo bỏ đi sau khi biết không thể phá thai an toàn. Từ đó không ai thấy cô quay lại.
Tổ điều tra đến nhà trọ nơi Hảo từng thuê trọ – một phòng nhỏ gần chợ huyện. Chủ nhà xác nhận Hảo không về suốt nhiều ngày. Khi kiểm tra camera quanh khu vực, có hình ảnh một người đàn ông mặc đồ xám đưa cô gái lên xe máy đi vào buổi tối cách đây 5 ngày – cũng chính là đêm trước khi thai nhi được phát hiện.

Hình ảnh phóng đại từ camera cho thấy người đàn ông có dáng người tương đồng với ông Trực.
Khi bị triệu tập thẩm vấn, ông Trực một mực chối tội. Nhưng ánh mắt hoảng loạn, giọng nói đứt quãng của ông khiến cơ quan điều tra không thể bỏ qua.

Cuối cùng, sau nhiều giờ đấu tranh, ông Trực gục xuống, nước mắt giàn giụa: “Tôi không cố ý… Tôi chỉ muốn giúp nó giấu chuyện cái thai… Tôi không biết nó lại chết…”
Ông khai rằng Hảo là con của một người bạn cũ, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Cô bé tìm đến ông xin tá túc một thời gian vì không dám để người yêu và gia đình biết mình có thai. Ông Trực vì thương tình mà cho ở tạm trong căn buồng phía sau lò mổ.

Một đêm, Hảo lên cơn đau dữ dội, máu chảy ồ ạt. Ông hoảng loạn không biết làm gì, chạy đi tìm người thì khi quay lại, Hảo đã tắt thở, bên cạnh là thai nhi vẫn còn dính máu. Sợ bị mang tội giết người, ông bèn quấn thai nhi vào bao tải, định mang đi chôn thì trời mưa lớn, đường lầy lội, ông đành tạm bỏ lại trong lò mổ rồi tính sáng mai xử lý tiếp. Ai ngờ sáng chưa kịp làm gì thì công an đã tới.
Cơ quan chức năng khám nghiệm lại hiện trường và phát hiện đúng như lời ông Trực nói. Thi thể Hảo được tìm thấy sau nhà, trong một hố đất mới đào, phủ sơ sài vài tấm ván gỗ.
Ông Trực bị bắt vì tội che giấu thi thể và xử lý sai quy định, nhưng do không có bằng chứng cho thấy ông gây ra cái chết nên mức án được xem xét giảm nhẹ.
Vụ việc khép lại, nhưng dư chấn thì vẫn còn âm ỉ. Dân làng đồn rằng đêm nào đi ngang lò mổ cũng nghe tiếng trẻ khóc khe khẽ. Cô đồng Linh sau khi về Hải Phòng thì bị ốm li bì mấy tháng trời, nói rằng “vong ấy buồn lắm, vẫn chưa chịu đi…”
Lò mổ bị tháo dỡ sau đó một năm. Khu đất hoang giờ cỏ mọc um tùm, không ai dám bén mảng đến. Trẻ con trong làng đêm ngủ vẫn bị cấm đi tiểu một mình, người già thì thắp hương khấn vọng vào rằm mùng một.
Bởi dù luật pháp có thể khép lại vụ án, nhưng những oan hồn – nếu có thật – thì vẫn còn quanh quẩn, chờ một lời xin lỗi chưa từng được nói ra. Và những người như Hảo – mang thai, bị ruồng bỏ, không nơi nương tựa – vẫn đang âm thầm chịu thiệt thòi giữa một xã hội đôi khi quá lạnh lùng với những phận đời lỡ bước…

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…

Tuổi 56, tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu 1 bờ vai mạnh mẽ để nương tựa, chồng tôi đã m/ấ/t 8 năm về trước.

Giỗ 100 ngày của bố, tôi về quê thì phát hiện ra mình bị mất quyền thừa kế. Trong thời gian ở nhà, tôi thấy anh trai mang sổ đỏ nhà đất đi làm thủ tục vay ngân hàng. Tôi lấy xem thì phát hiện sổ đỏ toàn bộ mảnh đất đứng tên mình anh tôi. Tôi thắc mắc hỏi mẹ và anh trai thì mẹ nói tôi là con gái, sau này lấy chồng rồi thì cần gì đất đai? Tôi sang nhà chồng mà sống. Anh trai thì bảo anh là con trưởng, anh thừa kế để lo hương hỏa cho tổ tiên, đó là chính đáng, tôi không có quyền đòi chia chác. Chị dâu lại nói thời gian bố ốm, chỉ có anh chị chăm sóc, tôi về thăm được 3 lần thì lấy quyền gì để đòi hỏi tài sản? Tôi ngậm đắng nuốt cay…sau đó…