Sau đám t;a;ng cha, nhà tôi bỗng xào xáo. Buổi sáng, 5 anh em tôi cùng họ hàng, làng xóm đưa cha ra đồng. Buổi chiều, nước mắt chưa kịp khô, mẹ tôi chưa trút bỏ bộ đồ tang, chiếc khăn trắng còn trùm trên đầu của đàn con trai, gái, dâu, rể thì các anh chị tôi đã lôi số phong bì phúng viếng ra bóc vỏ.

Tổng số tiền phúng viếng là 60 triệu đồng. Các anh chị tôi chụm đầu bàn bạc dùng số tiền đó như thế nào rồi cãi vã lớn.

Bố mẹ tôi sinh được 5 người con, 3 trai, 2 gái. Tôi là con gái út và cũng là đứa con duy nhất chưa lập gia đình, dù đã 35 tuổi. Hiện, tôi sống ở thành phố, các anh chị tôi sống ở quê và đều ở riêng. Bố mẹ tôi sống cùng nhau trong căn nhà cũ, sau khi đã cắt đất chia phần cho 3 người con trai.

Năm anh em tôi bao năm qua không có mâu thuẫn gì nhưng cũng không hết lòng yêu thương, che chở nhau. Anh cả tôi nhiều lần nói dạm “Anh em lúc nhỏ bồng bế nhau, khi lớn thì ai giàu người nấy ăn”. 


Tôi chua xót xem các anh chị tranh cãi nhau về khoản tiền phúng viếng. Ảnh minh họa: 163
Bởi vậy, anh cả dù làm kinh doanh, của nả đầy nhà nhưng khi người em trai thứ hai chật vật nuôi 4 đứa con, trong đó có một đứa mắc bệnh tâm thần cũng không giúp đỡ gì. Người anh thứ ba kinh tế tầm trung, lại càng không hỗ trợ. Chị gái tư cũng chỉ bo bo lo cho cuộc sống riêng.

Tôi không giàu có, thi thoảng mua cho cháu vài đơn thuốc, vài bộ quần áo, chút thức ăn. Ngoài ra, tôi cũng lo phần nào thuốc thang cho bố mẹ.

Bố tôi mắc bệnh hiểm nghèo hơn 1 năm nay. Cách đây nửa tháng, bố qua đời ở tuổi 78. Mẹ tôi đau đớn, suy sụp tưởng như chẳng thể gượng dậy. Mẹ mấy lần nói với tôi: “Thế là từ nay mẹ mất đi chỗ dựa”. Tôi an ủi: “Mẹ còn có chúng con”. Nghe vậy, mẹ chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Sau đám tang cha, tôi mới hiểu hết cái lắc đầu của mẹ. Buổi sáng, 5 anh em tôi cùng họ hàng, làng xóm đưa cha ra đồng. Buổi chiều, nước mắt chưa kịp khô, mẹ tôi chưa trút bỏ bộ đồ tang, chiếc khăn trắng còn trùm trên đầu của đàn con trai, gái, dâu, rể thì các anh chị tôi đã lôi số phong bì phúng viếng ra bóc vỏ.

Ai cũng chằm chằm nhìn vào chỗ phong bì ấy, người bóc vỏ, người cầm sẵn giấy bút để ghi tên. Mẹ tôi run run nói: “Chúng mày không thể để đến ngày mai, ngày kia, thậm chí là sau cúng thất tuần rồi hẵng tính được à?”. Mấy anh tôi đáp: “Cái gì ra cái đó, mẹ cứ yên chí để chúng con lo”.

Tổng số tiền phúng viếng là 60 triệu đồng. Các anh chị tôi chụm đầu bàn bạc dùng số tiền đó như thế nào. Tôi là người đầu tiên có ý kiến, đề xuất để số tiền đó cho mẹ giữ, xem như một khoản để mẹ thuốc thang, dưỡng già. Các anh chị tôi lớn tiếng phản đối.

Chị dâu cả phán: “Việc nuôi mẹ sau này 3 anh em trai cùng gánh góp. Khoản này cứ giải quyết cho xong luôn đi, đỡ tị nhau”. Trời ơi, phận làm con, sao có thể thốt ra câu ấy ngay sau đám tang bố. Tôi xấu hổ quay đi, vô tình thấy mẹ sụt sùi nước mắt.

Thế rồi những đứa con đầu đã 2 thứ tóc ấy tranh cãi nảy lửa. Người thì bảo để dành số tiền đó đến 49 ngày bố thì đem ra làm cỗ, người thì bảo chia đều cho 5 người con để sẵn mang đi trả nợ viếng thăm…

Sau một hồi thảo luận, họ thống nhất dùng số tiền này chi trả cho đám tang của bố. Tiền sắm quan tài, tiền ma chay, tiền hỏa táng… 60 triệu đồng là vừa đủ.

Bỗng chị gái tôi lên tiếng: “Các bác tính toán thế, em cũng xin theo. Nhưng đã vậy thì cho em xin lại 10 triệu đồng góp tang hôm trước. Dù gì tiền phúng viếng cũng đủ cho cả đám tang, không ai phải chi thêm đồng nào”.

Câu nói của chị khiến tôi ngã ngửa. Không rõ chị có biết không, chứ tôi đây đóng góp gấp đôi chị mà còn chưa lên tiếng câu nào. Sao chị có thể đòi lại 10 triệu đồng?

Tôi chưa kịp lên tiếng, anh cả đã gay gắt nói: “Cô là con gái, tuổi đôi mươi đã bước chân đi lấy chồng, tận tâm lo việc nhà chồng. Việc chăm sóc bố mẹ đẻ lúc tuổi già, lúc ốm đau đã không phải gánh vác nhiều, vậy mà có 10 triệu lo tang bố, cô cũng đòi lại”.

Chị dâu thứ 2 tiếp lời: “Con gái góp tiền lo tang bố mẹ xưa nay là tùy tâm, nếu cô đã tiếc sao không góp ít thôi, 5 triệu, 3 triệu chẳng hạn, thì bây giờ đâu phải tranh cãi thế này”.

Chị tôi không nghĩ được rằng, khoản tiền phúng viếng đem ra lo cho tang lễ thì sau này 3 anh cũng phải gù lưng trả nợ. Rồi còn tiền làm giỗ 49 ngày, giỗ đầu, giỗ hết của bố, chị không phải đóng góp nữa, chẳng phải cũng đến các anh lo sao? Việc của bố còn dài, đâu phải chỉ một ngày tang và vài chục triệu đồng là hết.

Căn nhà lẽ ra phải tĩnh lặng, vương chút thê lương vì người bố vừa qua đời thì giờ đây lại râm ran tiếng cãi vã của các con về khoản tiền phúng viếng. Mẹ tôi trước cảnh đó, gắng sức đứng dậy, lảo đảo vào phòng nằm khóc. Còn tôi chỉ muốn hét lên với họ rằng “Liệu các anh chị có xứng đáng làm con?”.

Cuối cùng, sau những lời tranh cãi, những tiếng thở dài, những cơn trách móc nhau, họ chốt phương án lấy tiền phúng viếng lo tang bố, trả lại chị gái tôi 10 triệu đồng. Riêng khoản 20 triệu đóng góp của tôi, tôi yêu cầu phải đưa cho mẹ giữ.

Đến lúc này, mẹ tôi mới đứng dậy, chậm rãi đi vào buồng, lấy ra 1 bọc đã cũ, bên trong là giấy tờ đất cùng 2 cây vàng. Ai nhìn thấy cũng sáng mắt lên, tưởng mẹ đem hết ra “chia của”. Bà nói:
– Thật không ngờ đẻ được 5 đứa con mà giờ chỉ vì vài chục triệu mà anh em ganh tị nhau từng tí một thế này. Chỉ có thằng út biết nghĩ đến mẹ già, thôi thì căn nhà cùng số vàng này mẹ sẽ đưa cho con giữ. Sau mẹ ốm đau bệnh tật thì bán đi để lo cho mẹ. Còn các anh chị chỉ chăm chăm lo cho gia đình mình, thì mẹ cũng không dám nhờ đến. Không có trách nhiệm cũng sẽ không được giữ nhà hay chỗ vàng tiết kiệm của mẹ.

Nghe mẹ nói, ai cũng thẫn thờ, không dám to tiếng đòi thêm. Một lúc sau, tất cả lẳng lặng ra về, để lại tôi cùng người mẹ già trong ngôi nhà mà bố tôi vừa mất.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…

14 năm hôn nhân kỳ lạ của nữ BTV thời sự nói giọng miền Nam – Hoài Anh, cái kết gây chú ý

Tuổi 56, tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu 1 bờ vai mạnh mẽ để nương tựa, chồng tôi đã m/ấ/t 8 năm về trước.