Ba tháng sau buổi họp lớp, chồng xin tôi và hai con bu///ông th///a để anh đến với tình yêu da/ng d/ở của đời mình – nhưng chưa đầy 100 ngày sau, anh ta đã phải tr/ả g/iá…
Ba tháng sau buổi họp lớp, chồng xin tôi và hai con bu///ông th///a để anh đến với tình yêu da/ng d/ở của đời mình – nhưng chưa đầy 100 ngày sau, anh ta đã phải tr/ả g/iá…
Tôi và anh từng là vợ chồng mười năm, có hai đứa con – một trai, một gái. Gia đình tôi không khá giả, nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Anh là người chồng, người cha mẫu mực mà ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Tôi vẫn nghĩ mình may mắn, cho đến cái buổi họp lớp định mệnh ấy.
Hôm đó, anh ăn mặc bảnh bao lạ thường, còn mua cả lọ nước hoa mới. Tôi hỏi đùa:
– Anh chuẩn bị đi họp lớp hay đi hẹn hò thế?
Anh cười:
– Gặp bạn cũ thôi mà, em nghĩ linh tinh.
Nhưng tôi không ngờ, chỉ một buổi tối ấy, lại đủ để anh đánh mất lý trí – và cả mái ấm mà chúng tôi từng cùng nhau dựng xây.
Sau buổi họp lớp, anh bắt đầu thay đổi. Anh đi sớm về khuya, luôn mang theo điện thoại bên người. Tôi thấy anh thường xuyên nhắn tin, cười vu vơ, rồi lén xóa. Tôi hỏi, anh gắt:
– Em đừng đa nghi, vợ chồng mà không tin nhau thì sống sao được?
Nhưng trực giác người phụ nữ không sai. Một tối, khi anh đang tắm, điện thoại rung lên. Trên màn hình hiện dòng tin nhắn:
“Cảm ơn anh đã đến với em sau từng ấy năm. Em vẫn yêu anh như ngày đầu.”
Người gửi – Hà, mối tình đầu của anh. Người mà năm xưa vì gia đình ngăn cấm nên họ phải chia tay.
Tôi chết lặng. Hóa ra, “bạn cũ” anh nói đến chính là cô ta. Tôi gặng hỏi, anh thú nhận.
– Anh xin lỗi, nhưng khi gặp lại Hà, anh mới nhận ra tình cảm ấy chưa bao giờ tắt. Anh muốn được sống thật với trái tim mình.
Tôi nhìn anh, nghẹn lại:
– Còn em? Còn hai đứa con này thì sao? Anh định bỏ chúng để theo “tình dang dở” à?
Anh không dám nhìn tôi, chỉ nói khẽ:
– Anh biết mình có lỗi, nhưng anh không thể giả vờ thêm. Anh xin em buông tha… cho anh và cho chính em.
Tôi cười cay đắng. Người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ ba mẹ con tôi suốt đời, giờ lại quỳ xuống cầu xin được “giải thoát” khỏi gia đình này.
Đêm đó, anh xách vali ra đi, hai đứa con khóc gọi “bố ơi đừng đi”, nhưng anh vẫn quay lưng. Tôi gục xuống sàn, ôm con mà nước mắt rơi như mưa.
Ba tháng sau, tôi nghe tin anh và Hà thuê một căn nhà nhỏ, mở tiệm cà phê chung. Ai gặp cũng nói họ hạnh phúc, tay trong tay như đôi vợ chồng son. Tôi không trách, chỉ thấy lòng trống rỗng.
Nhưng chỉ ba tháng sau, định mệnh đã xoay một vòng.
Một buổi sáng, điện thoại tôi reo. Là bạn thân của anh, giọng run rẩy:
– Hằng ơi… Anh Tuấn gặp tai nạn. Giờ đang trong viện, nguy kịch lắm!
Tôi sững sờ, buông rơi cả chén cháo đang cầm. Dù bị phản bội, nhưng nghe tin ấy, trái tim tôi vẫn nhói đau. Tôi vội gửi con cho bà ngoại rồi bắt xe đến bệnh viện.
Anh nằm đó, thân thể băng bó, mặt nhợt nhạt. Khi thấy tôi, nước mắt anh lăn dài:
– Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Hà bỏ đi rồi, cô ấy nói anh không còn gì hấp dẫn với cô ta nữa. Anh mới hiểu, suốt đời này, người duy nhất thật lòng với anh là em và các con.
Tôi cắn môi, cố ngăn nước mắt. Tôi không biết phải nói gì. Phía sau lưng tôi, hai con chạy vào, ôm lấy cha, khóc nức nở.
Anh yếu ớt đưa tay xoa đầu con:
– Bố xin lỗi… Bố nhớ các con lắm.
Hình ảnh ấy khiến trái tim tôi tan nát. Tôi không còn giận nữa. Cơn giận tan biến, chỉ còn thương cảm – thương cho một người đàn ông đánh mất tất cả vì một cơn say cũ kỹ của quá khứ.
Sau vụ tai nạn, anh ở lại bệnh viện gần hai tháng. Tôi vẫn chăm sóc anh, không vì tình yêu, mà vì nghĩa và vì các con. Mỗi đêm, anh nắm tay tôi, nói trong nước mắt:
– Anh mong được quay lại, dù chỉ là để làm lại từ đầu.
Tôi im lặng. Tôi không thể dễ dàng quên đi tất cả, nhưng cũng không nỡ dồn người từng gắn bó mười năm vào đường cùng. Khi anh ra viện, tôi đưa anh về nhà cũ – không còn gọi đó là “tổ ấm”, mà là “nơi các con cần có cha.”
Giờ đây, mọi thứ vẫn chưa như xưa. Tôi chưa tha thứ hoàn toàn, nhưng cũng không còn oán hận. Tôi chỉ mong anh hiểu, tình yêu không phải là sống lại với quá khứ, mà là biết trân trọng hiện tại.
Ba tháng sau buổi họp lớp, anh bỏ lại vợ và hai con để chạy theo “tình yêu dang dở”. Nhưng chỉ ba tháng sau, chính định mệnh lại khiến anh trở về, trong nỗi hối hận muộn màng.
Còn tôi – người phụ nữ từng khóc cạn nước mắt – giờ đã khác. Tôi không còn là người phụ thuộc vào chồng, mà là người mẹ mạnh mẽ, biết đứng lên từ đổ vỡ.
Bởi sau tất cả, tôi hiểu ra:
Có những vết thương không cần băng bó, chỉ cần thời gian và lòng tự trọng. Và có những người ra đi, chỉ để nhận ra rằng – hạnh phúc họ từng có, là điều mà cả đời sau cũng không thể tìm lại.