Dù đã 70 tuổi và chỉ có 4 triệu lương hưu, tôi vẫn bị con trai hét lớn: “Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!” khi gắp một miếng thịt gà. Nhưng nó đâu biết, câu nói ấy đã kéo cả gia đình nó xuống vực thẳm bằng một bi kịch không ngờ.

 


Bảy mươi năm cuộc đời, bà Hạnh chưa từng nghĩ sẽ có ngày bữa cơm gia đình lại trở thành chiến trường lạnh lẽo đến thế. Ánh đèn vàng vọt trên bàn ăn không đủ xua đi cái không khí ngột ngạt, đặc quánh mùi chiên xào và mùi tiền bạc. Bà ngồi đối diện con trai mình, Thắng, và cô con dâu, Liên, mà cảm thấy khoảng cách như một vực sâu không đáy.

"Mẹ nhìn gì đấy?" Thắng buông chiếc đũa xuống, tạo ra một tiếng động khô khốc, cắt ngang sự tĩnh lặng. Giọng hắn vừa đủ lớn để át đi tiếng ti vi đang chạy chương trình thời sự. "Nhìn tôi ăn à? Thịt gà hôm nay mẹ mua đấy à?"

Bà Hạnh khẽ nuốt miếng cơm, lồng ngực hơi thắt lại. Bà chậm rãi đáp, nụ cười trên môi gượng gạo như một lớp vỏ mỏng manh: "Mẹ có nói gì đâu. Mẹ chỉ thấy món gà này ngon. Liên nấu khéo thật."

Liên, cô con dâu xinh đẹp nhưng ánh mắt luôn chất chứa sự tính toán, nhếch môi. "Mẹ đừng khen quá lời, không khéo anh Thắng lại bảo con nấu ít thịt đi đấy. Anh ấy bảo đồ ăn phải cân đối với

khả năng đóng góp của mỗi người." Cô nhấn mạnh hai chữ "khả năng đóng góp" như một mũi kim châm thẳng vào tâm can bà.

Bà Hạnh đưa tay lên xoa thái dương, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Khả năng đóng góp? Lương hưu của mẹ tháng nào chẳng về tay các con. Bốn triệu đồng, mẹ không giữ lại một xu."

"Bốn triệu?" Thắng bật cười lớn, một tiếng cười chế giễu và đầy khinh miệt. Hắn ta ngả lưng vào ghế, ra vẻ bề trên. "Bốn triệu thì đủ chi cho cái gì, mẹ? Bốn triệu là tiền ga tiền điện của cái nhà này hay là tiền học thêm của thằng cu Tít? Mẹ biết một bữa ăn ngoài kia tốn bao nhiêu không? Bằng cả tháng lương hưu của mẹ rồi đấy. Nói thẳng đi, mẹ đang sống trong nhà của con, hưởng thụ những thứ

con kiếm ra."

Lời nói của Thắng như một nhát dao xoáy sâu. Bà Hạnh cảm thấy vị mặn chát của nước mắt sắp trào ra, nhưng bà nuốt ngược lại. Bao nhiêu năm nay, bà chấp nhận sự cay nghiệt này vì nghĩ đó là trách nhiệm, là sự hy sinh cho con. Nhưng giờ đây, sự khinh miệt đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Bà nhớ đến sổ tiết kiệm dày cộp nằm trong két sắt.

Thằng bé này, nó không biết nó đang sỉ nhục người mà nó sắp thừa kế một gia tài lớn.

Bữa cơm tiếp tục trong sự im lặng căng thẳng. Liên gắp một miếng đùi gà to vào bát Thắng, rồi gắp thêm cho mình và đứa con trai đang chúi mũi vào điện thoại. Bát bà Hạnh chỉ còn lại mấy miếng rau muống xào và nửa chén cơm nguội.

Rồi, trong một khoảnh khắc tưởng như vô tình, bà Hạnh đưa đũa gắp lấy một miếng thịt gà còn sót lại trong đĩa, miếng nhỏ nhất, chỉ bằng đầu ngón tay cái.

"KHÔNG ĐƯỢC!"

Tiếng hét của Thắng vang lên chói tai, làm rung cả bát đĩa. Hắn đập mạnh tay xuống bàn, khiến không khí gần như đông cứng lại. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, không còn chút tình người, chỉ còn là sự giận dữ của một kẻ bị xâm phạm tài sản.

Bà Hạnh giật mình, miếng thịt gà tuột khỏi đũa, rơi xuống mặt bàn. Bà nhìn con trai, toàn thân run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì một nỗi thất vọng và đau đớn tột cùng.

"Mẹ làm cái trò gì đấy?" Thắng gằn giọng, khuôn mặt méo mó vì tức giận. "Mẹ không nghe rõ lời tôi nói à? Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!

Đó là miếng cuối cùng. Mẹ gắp làm gì? Mẹ nghĩ mẹ là ai? Cái gia đình này đang phải gồng mình lên nuôi mẹ đấy! Mẹ già rồi, ăn ít đi cho dễ tiêu, đừng cố gắng đụng vào những thứ

không phải của mẹ!"

Liên ngồi bên cạnh, không nói một lời, nhưng ánh mắt khinh miệt và hả hê của cô ta như đổ thêm dầu vào lửa. Nó dán nhãn bà, đóng gói bà như một món đồ vô giá trị, một gánh nặng.

Bà Hạnh nhìn chằm chằm vào Thắng. Nước mắt không rơi, nhưng trái tim bà như bị bóp nghẹt. Lời nói "Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!" lặp đi lặp lại trong đầu bà, không phải là một câu nói, mà là một lời tuyên án, một sự phủ nhận toàn bộ cuộc đời bà đã cống hiến.

Mày nói tao không kiếm tiền? Bà nghĩ, một ý nghĩ lạnh lẽo và sắc bén chạy dọc sống lưng. Mày không hề biết, cái nhà mày đang ở, cái công ty mày đang phổng mũi, cái tương lai mày đang mơ, tất cả đều nằm trong tay tao, trong cuốn sổ tiết kiệm mà tao đã phải đổ mồ hôi, nước mắt để có được... 5 tỷ đồng. Mày có biết không, đồ bất hiếu?

Tâm lý bà Hạnh lúc này là một trận chiến khốc liệt. Một bên là tình mẫu tử, là khát khao được thấy con trai mình thành công, là ý định trao cho nó tất cả số tiền kia để nó mở rộng kinh doanh. Bên kia là lòng tự trọng, là sự tổn thương sâu sắc, là sự thức tỉnh đột ngột về bản chất tham lam và vô ơn của con trai bà.

Bà đứng phắt dậy, đẩy chiếc ghế tạo ra một tiếng động lớn, khiến Thắng và Liên đều ngạc nhiên.

"Phải, tôi già rồi," bà Hạnh nói, giọng nói bà nhỏ nhưng chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp của sự kìm nén. Bà cúi xuống, nhặt miếng thịt gà tội nghiệp trên bàn, rồi ném vào bát Thắng. "Tôi đã ăn no rồi. Cứ việc ăn đi, Thắng. Ăn hết những thứ con nghĩ là

của con đi."

Thắng nhìn bà, vẻ mặt vẫn còn hung hăng, nhưng bắt đầu có chút bối rối trước thái độ khác thường của mẹ. "Mẹ làm sao thế? Đừng giở trò."

"Tôi không giở trò," Bà Hạnh lắc đầu, nụ cười trên môi bà giờ đây không còn gượng gạo, mà là một nụ cười của sự quyết định lạnh lùng. "Tôi chỉ nhớ ra một điều.

Người không kiếm tiền, quả thật không nên đòi hỏi nhiều. Cảm ơn con đã nhắc nhở."

Nói rồi, bà Hạnh quay lưng bước về phòng ngủ, từng bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát. Cánh cửa phòng đóng lại, không quá mạnh, nhưng đủ để tạo ra một tiếng "cạch" vang vọng trong không gian, như tiếng khóa một cánh cửa vĩnh viễn giữa bà và con trai.

Thắng và Liên nhìn nhau. Cả hai đều không hiểu, câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt và thái độ hằn học thường ngày của họ đã không chỉ làm tổn thương người mẹ già, mà còn vừa đẩy họ tuột khỏi cơ hội nắm giữ một khối tài sản khổng lồ. Trong phòng ngủ, bà Hạnh đi thẳng đến chiếc két sắt cũ kỹ, mở khóa, kéo cuốn sổ tiết kiệm ra. 5 tỷ đồng. Bà lướt tay trên con số, đôi mắt ánh lên một vẻ kiên định đến tàn nhẫn. Thằng con trai bất hiếu này, nó chỉ xứng đáng nhận được 1/5 những gì nó sắp mất. Bà nghĩ đến con gái út, Ngọc, người vợ chồng nó luôn đối xử với bà bằng sự chân thành và kính trọng. Còn 4 tỷ, sẽ đi về nơi nó được trân trọng.

Bà Hạnh ngồi xuống giường, lấy điện thoại. Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, giờ đây không còn vẻ u sầu, mà là một sự cứng rắn, sắc lạnh. Bà bấm số của con gái út, sẵn sàng cho một cuộc đối thoại thay đổi toàn bộ cán cân quyền lực và tài sản trong gia đình.

Đêm hôm đó, căn phòng của bà Hạnh im lặng một cách đáng sợ. Bà không ngủ. Mặc dù cơ thể đã mệt mỏi vì tuổi già và cơn xúc động ban chiều, tâm trí bà lại tỉnh táo đến lạ lùng. Bà gọi điện cho Ngọc, con gái út. Đầu dây bên kia, giọng Ngọc vẫn nhẹ nhàng, đầy lo lắng.

"Mẹ ơi, mẹ có sao không? Giọng mẹ nghe hơi lạ."

"Mẹ không sao," bà Hạnh đáp, cố gắng giữ giọng nói bình thản nhất có thể. "Mẹ chỉ muốn hỏi, cuối tuần này con và thằng rể có rảnh không? Mẹ muốn gặp hai đứa. Có chuyện quan trọng cần nói."

"Dạ, tụi con lúc nào cũng rảnh vì mẹ mà. Mẹ muốn con đến nhà anh Thắng hay ra ngoài ạ?"

Bà Hạnh nhìn ra cánh cửa phòng. Bà biết, nếu Ngọc đến đây, Thắng và Liên sẽ tìm cách nghe lén. "Không, ra ngoài đi. Quán cà phê cũ gần chợ hôm trước mình hay ngồi ấy. Đừng nói gì với anh con về chuyện này."

"Dạ, con hiểu rồi, Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé."

Cúp máy, bà Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Bà biết, việc bà sắp làm là đúng đắn, không phải vì bà oán hận Thắng, mà vì bà không muốn số tiền cả đời bà tích cóp lại trở thành công cụ nuôi dưỡng lòng tham và sự vô ơn. Tình yêu thương không thể mua bằng 5 tỷ đồng, nhưng 5 tỷ đồng có thể đo được sự thật thà và lòng hiếu thảo.

Sáng hôm sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Liên cố ý mua một hộp sữa đắt tiền đặt lên bàn bà Hạnh, kèm theo một nụ cười xã giao: "Mẹ uống sữa đi ạ, hôm qua chắc mẹ mệt. Thôi thì... anh Thắng cũng nóng tính, mẹ bỏ qua cho anh ấy."

Bà Hạnh biết rõ mưu đồ đằng sau hành động xoa dịu này. Cô ta sợ bà giận dỗi, sợ bà bị ốm đau sẽ phiền phức, và quan trọng hơn, sợ bà thay đổi ý định về những tài sản cô ta sắp được hưởng.

"Cảm ơn con, Liên," bà Hạnh nói, giọng bà vẫn ôn tồn. "Nhưng con nói đúng. Thắng nói rất đúng. Người không kiếm tiền thì không nên ăn nhiều. Mẹ hiểu rồi, và mẹ sẽ điều chỉnh."

Liên hơi sững lại. Cô ta muốn bà Hạnh hiểu ý tứ là "mẹ đừng giận dỗi nữa", chứ không phải "mẹ chấp nhận lời sỉ nhục đó."

"À, không, ý con là..." Liên lắp bắp.

"Không cần giải thích đâu," bà Hạnh cắt lời. "Mẹ đã đưa ra quyết định của mình. Từ nay, mẹ sẽ tự lo cho bản thân."

Nói rồi, bà Hạnh không uống hộp sữa đó. Bà lấy xe buýt đi ra ngoài. Bà đến ngân hàng.

Tại quầy giao dịch, với tất cả giấy tờ tùy thân và cuốn sổ tiết kiệm 5 tỷ đồng, bà Hạnh yêu cầu chia số tiền này thành hai tài khoản riêng biệt. Nhân viên ngân hàng tỏ ra khá bất ngờ trước số tiền lớn và yêu cầu này.

"Thưa bà, bà chắc chắn muốn rút 4 tỷ và chuyển sang một sổ tiết kiệm khác không ạ? Số tiền này khá lớn."

Bà Hạnh gật đầu dứt khoát. "Chắc chắn. Tôi cần một sổ tiết kiệm đứng tên tôi với số tiền một tỷ đồng. Còn lại, 4 tỷ, tôi sẽ làm thủ tục chuyển quyền thừa kế lại cho con gái tôi, Ngọc."

Khi làm thủ tục, bà Hạnh yêu cầu ghi rõ trong di chúc cá nhân rằng số tiền 1 tỷ đồng còn lại sau này sẽ được chia cho Thắng. Đó là tất cả sự nhân từ cuối cùng mẹ dành cho con, Thắng.

Về đến nhà, bà Hạnh cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng tâm lý khủng khiếp. Bà đã thay đổi di chúc chính thức từ lâu, nhưng hôm nay, sự thay đổi này mới mang lại ý nghĩa thực sự.

Tối hôm đó, Thắng về nhà. Hắn ta thấy mẹ đã chuẩn bị một bữa ăn tối đơn giản, chỉ có cơm trắng, canh rau và một ít cá khô.

"Mẹ nấu gì thế?" Thắng nhăn mặt. "Hôm nay Liên mệt, không nấu cơm à?"

"Liên mệt, nên mẹ tự nấu," bà Hạnh nhẹ nhàng đáp. "Món này đơn giản, mẹ thấy vừa đủ với khẩu phần của mẹ."

"Còn của con?" Thắng hỏi, giọng có phần khó chịu.

"Phần con, con tự lo. Mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ tự điều chỉnh chi tiêu và sinh hoạt. Con đã bảo, người không kiếm tiền thì không nên ăn nhiều. Mẹ tuân theo lời dạy của con trai mình thôi."

Thắng đứng sững. Hắn thấy có gì đó sai sai. Thái độ của bà Hạnh không còn là sự cam chịu, mà là sự tôn trọng lạnh lùng đến đáng sợ.

"Mẹ đừng giận dỗi vô cớ nữa," Thắng quát lên. "Con nói thế chỉ là muốn mẹ hiểu con đang vất vả thôi. Mẹ là mẹ con, đương nhiên con phải lo cho mẹ! Mẹ ăn cá khô thì con cũng phải ăn cá khô à?"

"Không. Con đừng lo cho mẹ," bà Hạnh ngước nhìn Thắng, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm. "4 triệu lương hưu mẹ đã chuyển cho con từ đầu tháng rồi. Kể từ ngày mai, mẹ sẽ dùng số tiền tiết kiệm của riêng mẹ để lo cho mình. Mẹ đã tính toán lại rồi. Tương lai của con, của Liên, của thằng cu Tít, các con tự lo đi. Mẹ già rồi, mẹ chỉ lo cho những ngày cuối đời của mình thôi."

Lời nói này như một lưỡi kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào tim Thắng. Hắn ta cảm thấy một sự đe dọa vô hình. Tiền tiết kiệm? Hắn nghĩ ngay đến cuốn sổ tiết kiệm mà hắn luôn coi là của mình, là cứu cánh cho dự án kinh doanh đang kẹt vốn.

"Mẹ đang nói cái quái gì thế?" Thắng bắt đầu kích động. "Mẹ đừng có giấu giếm con. Cuốn sổ tiết kiệm đó đâu? Mẹ đã hứa, khi con mở rộng công ty, mẹ sẽ đưa cho con mượn. Bốn tỷ đồng đó, con đã tính vào kế hoạch của mình rồi!"

Bà Hạnh thở dài. "Mẹ chưa bao giờ hứa sẽ cho con mượn. Mẹ chỉ nói là sẽ cho con thôi. Và đó là một lời hứa vô điều kiện. Nhưng con đã dùng sự vô ơn và khinh miệt để đổi lấy sự vô điều kiện đó."

"Mẹ!" Thắng hét lên, hắn ta lao đến, túm lấy vai bà Hạnh. "Mẹ đưa sổ cho con! Mẹ dám giấu con! Con là con trai độc nhất của mẹ, mẹ định cho ai, cho ai ngoài con?"

Bà Hạnh đẩy tay Thắng ra, một lực đẩy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự phản kháng mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.

"Thắng, con đã sai lầm lớn nhất đời con," bà nói, giọng bà run rẩy vì đau lòng nhưng vẫn kiên quyết. "Con sai lầm khi nghĩ rằng tình yêu thương của mẹ là không giới hạn, và sự nhẫn nhịn của mẹ là vô tận. Con sai lầm khi nghĩ mẹ là một gánh nặng, là người không kiếm ra tiền. Con nói đúng, mẹ không kiếm tiền, mẹ chỉ giữ tiền."

Bà Hạnh đi đến tủ áo, mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì dày. Bà ném nó xuống bàn, ngay trước mặt Thắng.

"Đây là một tỷ đồng," bà nói, ánh mắt rực lửa. "Đây là tất cả những gì con xứng đáng nhận được sau những lời sỉ nhục hôm qua. Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của mẹ về đạo làm con."

Thắng run rẩy mở phong bì. Bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm mới, đứng tên bà, trị giá đúng 1 tỷ đồng. Sắc mặt hắn ta từ giận dữ chuyển sang kinh hoàng, rồi tuyệt vọng.

"Còn 4 tỷ? Còn 4 tỷ đâu, Mẹ?" Hắn ta túm lấy tay bà Hạnh, gần như van xin.

"Bốn tỷ," bà Hạnh nói, giọng bà lạnh băng, như băng giá của mùa đông. "Bốn tỷ đã đi về nơi nó được trân trọng. Nó đã được chuyển cho Ngọc, em gái con. Vì sao? Vì vợ chồng nó đối xử với mẹ bằng sự kính trọng. Vì chúng nó không coi mẹ là gánh nặng. Vì chúng nó không gắp miếng thịt gà cuối cùng ra khỏi bát mẹ, rồi hét vào mặt mẹ rằng: Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!"

Lời thoại của bà Hạnh như một cú đánh chí mạng. Thắng lùi lại, khuỵu xuống ghế, khuôn mặt hắn ta trắng bệch. Liên, người đã nghe tất cả từ cửa, lao vào, giật lấy cuốn sổ 1 tỷ trên bàn.

"Bà làm cái gì thế!" Liên gào lên, vẻ mặt xinh đẹp biến dạng vì căm phẫn. "5 tỷ là của anh Thắng, là tài sản thừa kế của chúng tôi! Sao bà dám cho con Ngọc! Con Ngọc đã có chồng giàu, nó cần gì tiền của bà!"

"Chồng Ngọc giàu hay nghèo không quan trọng," bà Hạnh đáp trả, ánh mắt bà xuyên thấu vào sự tham lam của Liên. "Quan trọng là chúng nó biết trân trọng mẹ. Còn cô, Liên. Cô đã dạy con tôi trở nên tham lam và bất hiếu. Cô và Thắng đã kéo cái gia đình này xuống vực thẳm bằng sự coi thường của mình."

Thắng nhìn cuốn sổ tiết kiệm 1 tỷ đồng trên tay Liên. Hắn nhận ra, không chỉ mất đi 4 tỷ, hắn còn mất đi lòng tự trọng và cả tình yêu thương của mẹ. Hắn đã đánh đổi một gia tài và một gia đình bằng một miếng thịt gà và một câu nói tàn nhẫn.

"Không, mẹ không thể làm thế!" Thắng đứng dậy, hắn ta không còn giận dữ nữa, chỉ còn sự hối hận và tuyệt vọng. "Mẹ lấy lại đi mẹ! Con xin mẹ! Con sai rồi! Mẹ không thể để con thất bại được! Công ty con..."

"Công ty con sẽ phá sản hay thành công, là do bản lĩnh con, không phải do tiền của mẹ," bà Hạnh ngắt lời, giọng bà giờ đây đã dịu lại đôi chút, nhưng vẫn mang đầy sự nghiêm khắc. "Một tỷ này, mẹ cho con làm lại. Còn 4 tỷ, mẹ để đó cho đứa con biết quý trọng mẹ."

Bà Hạnh quay đi, trái tim đau đớn, nhưng lý trí hoàn toàn thanh thản. Bà biết, cơn bão vừa ập đến gia đình Thắng đã bắt đầu rồi.

Sự ra đi của 4 tỷ đồng đã giáng một đòn chí mạng vào gia đình Thắng. Liên, người luôn coi mình là giám đốc tài chính không chính thức của gia đình, không ngừng than khóc và trách móc Thắng.

"Anh làm cái gì thế hả Thắng? 5 tỷ! Anh để tuột mất 4 tỷ chỉ vì một câu nói ngu xuẩn và một miếng thịt gà? Anh không hề nghĩ đến công ty, đến tương lai của con mình sao?" Liên gào lên trong phòng ngủ, tiếng khóc của cô ta khô khốc và đầy sự oán hận.

Thắng ngồi bệt xuống sàn, khuôn mặt đờ đẫn. Hắn ta không còn là người đàn ông hách dịch, tự mãn hôm nào. Giờ đây, hắn ta là một kẻ thất bại đang phải đối mặt với sự sụp đổ.

"Anh biết làm sao được," Thắng lẩm bẩm, giọng khàn đặc. "Anh cứ nghĩ mẹ già rồi thì dễ dỗ, dễ lừa. Anh nghĩ bà thương con, sẽ nhắm mắt cho qua. Anh đâu biết bà có thể dứt khoát đến thế."

"Dứt khoát?" Liên cười khẩy. "Bà ấy không dứt khoát đâu, bà ấy ích kỷ! Bà ấy muốn trả thù anh! Bà ấy thà vứt tiền cho con Ngọc để chọc tức chúng ta!"

"Đủ rồi, Liên!" Thắng đột ngột đứng dậy, ánh mắt hắn ta nhìn Liên đầy vẻ mệt mỏi. "Đừng nói thế về mẹ. Bà không trả thù. Bà chỉ đang dạy dỗ chúng ta. Bà đang cho chúng ta biết giá trị của sự tôn trọng."

Một tỷ đồng trong cuốn sổ tiết kiệm mới không đủ để Thắng xoay xở cho dự án đang kẹt vốn. Các đối tác rút lui, ngân hàng từ chối cấp thêm tín dụng vì hắn ta không có tài sản thế chấp đáng kể. Công ty rơi vào tình trạng ngưng trệ, và chỉ trong vòng hai tháng, Thắng buộc phải tuyên bố phá sản.

Sự phá sản của Thắng không chỉ là mất tiền, mà là mất đi tất cả sự kiêu hãnh và vị thế mà hắn ta cố gắng xây dựng. Thắng và Liên phải bán ngôi nhà đang ở để trả nợ. Họ chuyển về một căn hộ thuê tồi tàn, và Liên phải đi làm thêm giờ tại một cửa hàng tiện lợi. Cuộc sống từ đỉnh cao rơi thẳng xuống bùn lầy, khiến Thắng cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều là một cực hình.

Trong khi đó, cuộc sống của bà Hạnh lại bước sang một trang mới, bình yên và ấm áp. Bà dọn ra khỏi nhà Thắng sau khi hắn phá sản, chấp nhận ở cùng vợ chồng Ngọc.

Ngọc và chồng là Minh, mặc dù cuộc sống đã ổn định nhưng vẫn vô cùng trân trọng số tiền 4 tỷ đồng của mẹ.

"Mẹ ơi, con không cần số tiền này. Con chỉ muốn mẹ sống vui vẻ, khỏe mạnh thôi," Ngọc nói với mẹ trong một buổi tối cả nhà quây quần. "Mẹ cứ giữ lại, mẹ tiêu xài cho bản thân, hoặc làm từ thiện cũng được."

Minh, con rể, cúi đầu kính cẩn: "Bác Hạnh, bác đã vất vả cả đời. Giờ là lúc bác hưởng thụ. Tụi con lo được cho bác. Số tiền này, con xin phép bác, con sẽ mở một sổ tiết kiệm khác đứng tên bác, coi như quỹ dưỡng già của bác. Tụi con không bao giờ động vào."

Nghe những lời đó, bà Hạnh thực sự xúc động. Bà biết, 4 tỷ đồng kia đã không bị đặt sai chỗ. Nó đã được đặt vào tay những người hiểu được giá trị của tình thân, không phải giá trị của tiền bạc.

"Mẹ biết ơn hai con," bà Hạnh rơm rớm nước mắt. "Nhưng tiền này, mẹ trao cho các con vì một lý do. Để các con hiểu rằng, sự hiếu thảo không cần phải lớn lao, chỉ cần chân thành. Và cũng để anh con nhìn thấy, sự bất hiếu phải trả một cái giá đắt như thế nào."

Bà Hạnh sống với Ngọc và Minh trong sự thoải mái, được chăm sóc chu đáo. Minh thường xuyên đưa bà đi khám bệnh, Ngọc nấu những món bà thích, không bao giờ có một lời cằn nhằn hay một ánh mắt tính toán nào.

Về phía Thắng, sự suy sụp kinh tế dần biến thành sự suy sụp tinh thần. Hắn ta bắt đầu nhận ra, vấn đề không phải là 4 tỷ đồng, mà là sự kiêu ngạo của hắn. Hắn nhớ lại bữa cơm định mệnh đó. Miếng thịt gà nhỏ bé, câu nói độc địa: "Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!" – đó là lời nguyền mà chính hắn đã thốt ra, kéo cả gia đình hắn xuống vực.

Một buổi chiều mưa, Thắng quyết định đi tìm mẹ. Hắn đến căn hộ cũ kỹ nơi Ngọc đang sống. Hắn đứng trước cửa, run rẩy, không dám bấm chuông. Hắn nghe thấy tiếng cười nói vọng ra, tiếng bà Hạnh kể chuyện vui với cháu ngoại, một âm thanh ấm áp và bình yên mà hắn đã làm mất đi trong chính ngôi nhà của mình.

Minh mở cửa và nhìn thấy Thắng đứng đó, ướt sũng.

"Anh Thắng," Minh chào, giọng điệu không hề khinh miệt, nhưng cũng không còn sự thân mật trước kia. "Anh vào đi."

Thắng bước vào, căn nhà nhỏ nhưng ngăn nắp và đầy ắp hơi ấm. Bà Hạnh ngước lên. Khuôn mặt bà giờ đây không còn vẻ cau có, u buồn, mà là sự thanh thản.

"Con đến làm gì?" Bà Hạnh hỏi, giọng nói bình tĩnh, không giận dữ, cũng không hoan hỉ.

Thắng quỳ sụp xuống ngay giữa phòng khách, nước mắt chảy dài. Hắn ta đã mất tất cả, và giờ đây, hắn nhận ra, cái mất lớn nhất là sự tôn trọng và tình thương của mẹ.

"Mẹ ơi, con xin lỗi," Thắng nghẹn ngào. "Con sai rồi. Con là thằng con trai tồi tệ nhất. Con đã nói những lời làm tổn thương mẹ. Con đã nghĩ đến tiền mà quên mất mẹ. Con đã... đã coi mẹ là gánh nặng."

Hắn ta ngước nhìn bà Hạnh, ánh mắt đầy sự ăn năn chân thật. "Mẹ... con không cầu xin mẹ tha thứ. Con không cầu xin mẹ cho con tiền nữa. Con chỉ xin mẹ, hãy để con được gọi mẹ là mẹ. Con đã mất hết, mẹ ạ. Con chỉ còn mẹ thôi."

Ngọc và Minh lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai mẹ con.

Bà Hạnh nhìn Thắng. Nỗi đau trong lòng bà đã nguôi ngoai, chỉ còn lại sự thương xót. Bà biết, đứa con trai này đã phải trả giá quá đắt cho bài học về lòng hiếu thảo.

"Đứng dậy đi, Thắng," bà Hạnh nói, giọng bà run run. "Con quỳ làm gì. Con trai mẹ, không cần phải quỳ gối xin mẹ tha thứ."

Thắng đứng dậy. Bà Hạnh nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

"Bốn tỷ đã mất rồi. Mẹ không lấy lại được, và mẹ cũng không lấy lại. Đó là cái giá mà con phải trả. Mẹ không hối hận vì quyết định đó. Nếu mẹ cho con cả 5 tỷ, con sẽ mãi mãi không hiểu được giá trị của sự tử tế. Con sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời, vì con quá bận rộn nhìn vào đống tiền."

"Nhưng mẹ muốn con biết," bà Hạnh tiến lại gần, đặt tay lên vai Thắng. "Mẹ không bao giờ cắt đứt tình mẫu tử. Mẹ trừng phạt sự vô ơn của con, nhưng mẹ không trừng phạt con. Dù con không còn tiền, dù con không còn nhà, con vẫn là con trai mẹ. Mẹ sẽ không nuôi con, nhưng mẹ sẽ không bỏ rơi con."

Lời nói này của bà Hạnh, không phải là sự tha thứ hời hợt, mà là một sự chấp nhận có điều kiện, một cánh cửa mở ra sự tái sinh.

Thắng bật khóc nức nở. "Con cảm ơn mẹ. Con hiểu rồi. Con sẽ làm lại, bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con không cần 4 tỷ để sống đàng hoàng."

Nhiều năm sau đó, câu chuyện về miếng thịt gà và 5 tỷ đồng vẫn là lời răn dạy thầm lặng trong gia đình.

Thắng bắt đầu lại mọi thứ từ con số âm. Hắn ta xin vào làm thuê cho một công ty nhỏ, học cách làm việc chăm chỉ, khiêm tốn. Liên cũng thay đổi, cô ta không còn tính toán, cô ta chấp nhận cuộc sống mới, biết trân trọng những bữa cơm rau dưa đơn giản. Thắng nhận ra, việc mất đi tài sản đã buộc hắn phải tìm lại chính mình, tìm lại những giá trị cốt lõi bị lãng quên.

Vào sinh nhật thứ 75 của bà Hạnh, Thắng đã đưa mẹ đến một quán ăn nhỏ, ấm cúng. Hắn ta tự tay gắp một miếng thịt gà đặt vào bát mẹ. Miếng thịt gà lần này không còn là biểu tượng của sự tham lam và mâu thuẫn, mà là biểu tượng của sự hàn gắn.

"Mẹ ăn đi," Thắng nói, ánh mắt hắn ta chứa đựng sự tôn kính và yêu thương chân thành. "Con đã mua bằng tiền con tự kiếm được."

Bà Hạnh nhìn miếng thịt gà, rồi nhìn con trai. Thắng đã gầy đi nhiều, nhưng ánh mắt hắn ta đã trở nên sáng sủa, trưởng thành hơn.

"Mẹ ăn," bà Hạnh cười hiền từ. "Ăn để mừng con trai mẹ đã thực sự lớn lên. Con đã tìm thấy miếng thịt gà của riêng con, Thắng ạ."

Cuộc sống gia đình đã trở lại quỹ đạo. Bà Hạnh sống luân phiên giữa nhà Ngọc và nhà Thắng (giờ đã ổn định hơn trong một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng). Thắng, sau vài năm làm việc chăm chỉ, đã mở lại một công ty nhỏ, không còn ôm mộng làm giàu nhanh chóng, mà chỉ tập trung vào sự bền vững và tử tế.

Hắn không còn là "ông chủ" hách dịch mà là một người con hiếu thảo, một người chồng biết lắng nghe và một người cha biết dạy con. Hắn đã hiểu ra bài học đắt giá nhất đời mình: Tiền bạc có thể mua được tiện nghi, nhưng không thể mua được sự bình yên, và sự vô ơn chính là thứ kéo cả gia đình xuống vực sâu, chứ không phải miếng cơm, manh áo hay lương hưu 4 triệu đồng của mẹ già.

Bà Hạnh nhìn đàn con cháu sum vầy, lòng bà thanh thản. Số tiền 5 tỷ đã không bị mất đi. 4 tỷ đã giúp Ngọc và Minh củng cố nền tảng, và quan trọng hơn, 1 tỷ còn lại đã giúp Thắng trả giá, nhận ra sai lầm và làm lại cuộc đời.

Kết thúc câu chuyện, không phải là sự giàu có vật chất, mà là sự giàu có về tình cảm. Bà Hạnh đã có một cái kết có hậu: con cái bà, dù giàu hay nghèo, đều biết yêu thương và trân trọng bà.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…

14 năm hôn nhân kỳ lạ của nữ BTV thời sự nói giọng miền Nam – Hoài Anh, cái kết gây chú ý

Tuổi 56, tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu 1 bờ vai mạnh mẽ để nương tựa, chồng tôi đã m/ấ/t 8 năm về trước.