Ai ngờ vừa vào trong cậu sững người khi thấy tấm ảnh thờ giống hệt cậu lúc nhỏ…

 Trời chiều trên vùng cao Tây Bắc nhuộm vàng bởi ánh hoàng hôn, nhưng với Hùng, một chàng trai 25 tuổi, khung cảnh ấy chẳng còn thơ mộng. Anh đang lạc đường. Là thành viên của một nhóm từ thiện, Hùng cùng các bạn lên vùng cao để xây trường học và phát quà cho trẻ em bản. Nhưng trong lúc đi lấy thêm vật liệu ở thị trấn, chiếc xe máy của anh bị hỏng giữa con đường mòn dẫn qua rừng. Điện thoại mất sóng, trời sắp tối, và Hùng chỉ còn cách đi bộ tìm người giúp đỡ.


Sau gần một giờ lang thang, đôi chân mỏi nhừ, Hùng phát hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm chênh vênh bên sườn đồi, khói bếp lượn lờ từ ống khói. “May quá, chắc có người ở,” Hùng lẩm bẩm, bước tới gõ cửa. Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt mở ra, một bà cụ tóc bạc, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt đầy nét u buồn, nhìn anh. “Cháu ơi, lạc đường à? Vào đây đi, trời tối rồi.”

Hùng cảm ơn rối rít, bước vào ngôi nhà đơn sơ. Bên trong, mùi củi cháy và hương thảo mộc thoang thoảng. Một bàn thờ nhỏ đặt ở góc phòng, trên đó là bức ảnh đen trắng của một cậu bé chừng 5 tuổi, đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ. Hùng bất giác rùng mình. Cậu bé trong ảnh giống hệt anh lúc nhỏ – từ nụ cười, đôi mắt, đến cái sẹo nhỏ trên trán. Anh đứng sững, tim đập thình thịch. “Bà ơi… cậu bé này là ai vậy?” Hùng hỏi, giọng run run.

Bà cụ nhìn anh, rồi quay sang bức ảnh, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng. “Cháu… cháu hỏi về thằng bé này sao?” Bà thở dài, ngồi xuống chiếc ghế mây cũ kỹ. “Đó là con trai ta, tên là Minh. Nhưng nó mất tích từ khi mới 5 tuổi, cách đây hơn 20 năm rồi.”

Hùng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh. “Mất tích? Sao lại thế ạ? Cháu thấy… cậu bé này giống cháu hồi nhỏ quá.” Anh lấy điện thoại, mở tấm ảnh mẹ anh chụp anh năm 5 tuổi. Khi bà cụ nhìn vào màn hình, bà bật khóc, đôi tay run rẩy. “Trời ơi… sao lại giống thế này? Cháu là ai? Cháu từ đâu tới?”

Hùng bắt đầu kể. Anh lớn lên ở Hà Nội, được bố mẹ nuôi từ khi còn rất nhỏ. Anh không biết nhiều về quá khứ của mình, chỉ nhớ mẹ anh từng nói anh được nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Bà cụ lắng nghe, nước mắt lăn dài. Rồi bà đứng dậy, lục trong chiếc hòm gỗ cũ một chiếc vòng bạc nhỏ khắc hình hoa văn lạ. “Cái này… Minh đeo từ khi mới sinh. Khi nó mất tích, ta tìm thấy nó ở bìa rừng, nhưng không thấy con đâu.”

Hùng nhìn chiếc vòng, lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Anh nhớ mẹ nuôi từng kể anh được tìm thấy ở một khu rừng, trên người không có giấy tờ gì ngoài một chiếc vòng bạc. “Bà ơi, cháu có thể xem kỹ chiếc vòng không?” Anh hỏi. Khi cầm nó trên tay, Hùng nhận ra hoa văn ấy giống hệt chiếc vòng mẹ anh giữ trong hộp kỷ vật ở nhà. Anh không dám tin vào mắt mình.

Bà cụ nắm tay Hùng, giọng nghẹn ngào. “Cháu ơi, có khi nào… cháu chính là Minh của ta không?” Hùng lắc đầu, cố giữ lý trí. “Cháu không biết, bà ơi. Nhưng cháu sẽ tìm hiểu. Cháu hứa.”

Đêm đó, Hùng ngủ lại nhà bà cụ. Bà kể cho anh nghe về Minh – một cậu bé hiếu động, yêu thích chạy nhảy trong rừng, nhưng một ngày nọ, trong lúc theo bố lên nương, cậu bé biến mất. Gia đình tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ thấy chiếc vòng bạc ở bìa rừng. Cha Minh, vì quá đau buồn, qua đời vài năm sau, để lại bà cụ sống cô đơn trong căn nhà này.

Sáng hôm sau, Hùng được một người dân bản đi ngang qua giúp sửa xe và đưa về nơi nhóm từ thiện đang làm việc. Trước khi rời đi, anh ôm bà cụ, hứa sẽ quay lại sau khi tìm hiểu sự thật. Trở về Hà Nội, Hùng kể mọi chuyện cho mẹ nuôi. Bà lặng lẽ lấy chiếc vòng bạc trong hộp kỷ vật ra, xác nhận đó chính là chiếc vòng anh đeo khi được tìm thấy. Mẹ anh khóc, nói rằng bà luôn biết anh không phải con ruột, nhưng yêu anh như con đẻ. “Nếu con muốn tìm mẹ ruột, mẹ ủng hộ con,” bà nói.

Hùng trở lại vùng cao một tháng sau, mang theo kết quả xét nghiệm ADN. Kết quả xác nhận anh chính là Minh, con trai mất tích của bà cụ. Ngày đoàn tụ, bà cụ ôm chặt Hùng, khóc như chưa bao giờ được khóc. Dân bản kéo đến, tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng đứa con lạc đường trở về. Hùng, giờ đây mang hai cái tên – Hùng và Minh – cảm thấy trái tim mình trọn vẹn hơn bao giờ hết.

Từ đó, Hùng thường xuyên lên vùng cao, không chỉ để làm từ thiện mà còn để ở bên mẹ ruột. Ngôi nhà ven rừng giờ đây không còn cô đơn. Mỗi tối, ánh đèn dầu trong nhà sáng ấm áp, và tiếng cười của mẹ con Hùng vang lên, như xua tan cái lạnh của núi rừng. Cuộc đời Hùng thay đổi mãi mãi, không chỉ vì anh tìm lại cội nguồn, mà vì anh học được rằng, dù lạc lối đến đâu, tình yêu và số phận luôn tìm cách đưa ta trở về.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng "Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém...” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới...

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…