
Chi là một cô gái quê chất phác, hiền lành, xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường. Nhờ sự chăm chỉ, cô đã tốt nghiệp đại học loại giỏi nhưng luôn khiêm tốn, giản dị. Sau khi kết hôn với Minh – con trai của một gia đình giàu có ở thành phố, cô về làm dâu nhà họ Lâm. Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào căn biệt thự sang trọng, cô đã phải đối diện với ánh mắt đầy khinh miệt của mẹ chồng, bà Thanh.
Bà Thanh: “Đúng là nhà cao cửa rộng, bố mẹ con lại đi đem về một con vợ nghèo tối nghèo! Nhìn mà xem, tay chân thô kệch, da thì đã ngăm, chẳng giống con dâu nhà giàu gì hết!”
Chi cắn môi, chỉ im lặng, khép tay vào nhau. Cô biết dù có nói gì thì cũng không thay đổi được ác cảm trong lòng bà. Cô quyết định làm tốt bổn phận, mong rằng thời gian sẽ thay đổi được tâm tính bà.
Hằng ngày, Chi cần mẫn làm việc nhà, chăm sóc chồng và gia đình. Tuy nhiên, bà Thanh luôn tìm cách chê bai.
Bà Thanh: “Chi ơi! Cách con rửa rau làm ta chẳng muốn ăn! Quê mà, không biết gì về vệ sinh hết!”
Chi: “Dạ vâng, con sẽ lưu ý ạ.” (Chi mỉm cười, cẩn thận làm lại từ đầu.)
Bà Thanh: “Nhìn cái cách con chải tóc, chẳng giống người biết đi dạ tiệc gì hết. Mỗi lần ta đến hội, con chỉ làm ta mất mặt!”
Không chỉ chê bai, bà còn cố tình giao cho Chi những công việc nặng nhọc, bắt cô phải dậy sớm, thức khuya, còn bản thân thì chỉ quan tâm đến những bữa tiệc xa hoa.
Một lần, trong bữa cơm gia đình, bà Thanh lại kiếm chuyện.
Bà Thanh: “Cơm hôm nay con nấu nhão quá, không ăn nổi! Sao ở quê không học nổi cách nấu cơm à?”
Chi vẫn nhẹ nhàng đáp: “Dạ, con xin lỗi, mai con sẽ nấu lại tốt hơn.”
Nhìn con dâu bị mẹ mắng, Minh cảm thấy khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng vì biết tính mẹ rất cay nghiệt.
Một ngày, gia đình họ Lâm tổ chức một buổi tiệc quan trọng để tiếp đón đối tác làm ăn. Trong buổi tiệc, bà Thanh vô cùng lo lắng vì phải tiếp một nữ doanh nhân lớn, bà Nguyễn, người có tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh.
Khi bà Nguyễn bước vào, ai nấy đều sững sờ khi thấy bà bước đến Chi, nở một nụ cười thân thiện.
Bà Nguyễn: “Chi! Thực sự lâu lắm mới gặp em! Bí quyết kinh doanh ngày trước chị học từ em, nay vẫn giá trị.”
Bà Thanh tròn mắt: “Gì chứ? Con dâu quê này là ai mà chị lại tôn trọng như vậy?”
Minh mỉm cười: “Mẹ không biết đó thôi. Chi là con gái của một doanh nhân lớn, từng là giám đốc tài chính của một công ty nước ngoài. Cô ấy giỏi giang nhưng luôn khiêm nhường, không khoe khoang về gia thế.”
Bà Thanh nghẹt thở, đánh rơi cả cốc trà trên tay.
Từ đó trở đi, bà Thanh thay đổi hẳn thái độ với Chi. Bà không còn chê bai hay bắt bẻ nữa, mà ngược lại, luôn dành cho con dâu sự tôn trọng. Bà bắt đầu thấy hối hận vì những lời cay nghiệt trước đây.
Một hôm, bà Thanh nhẹ nhàng bảo: “Chi này, hôm nay con rảnh không? Mẹ muốn con dạy mẹ cách quản lý tài chính, mẹ thấy con rất giỏi trong chuyện này.”
Chi cười hiền: “Dạ, con rất sẵn lòng ạ. Nhưng mẹ đừng vì thân phận của con mà thay đổi cách đối xử, con vẫn là con dâu của mẹ thôi.”
Bà Thanh ngượng ngùng cười: “Mẹ hiểu rồi, con là một cô gái tốt.”
Câu chuyện để lại một bài học sâu sắc: Đừng bao giờ đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài hay xuất thân. Lòng tốt và tài năng thực sự mới là điều quan trọng nhất.”