
Trên con phố nhộn nhịp của một thành phố lớn, ông lão vô gia cư tên Minh lê từng bước chân mệt mỏi. Mái tóc bạc rối bời, bộ quần áo sờn rách, ông sống nhờ vào những đồng tiền lẻ của người qua đường hoặc thức ăn thừa trong thùng rác. Cuộc đời ông là chuỗi ngày dài cô độc, không gia đình, không người thân thích.
Những cơn gió lạnh đầu đông thổi qua khiến ông khẽ rùng mình. Ông co ro trong một góc vỉa hè, ôm lấy tấm chăn cũ nát mà ông nhặt được từ bãi rác. Đôi mắt ông đục ngầu, trầm ngâm nhìn dòng người qua lại, những con người bận rộn với cuộc sống của họ, không ai để ý đến một ông lão lang thang như ông.
Trước đây, ông Minh không phải là một kẻ vô gia cư. Ông từng là một người đàn ông thành đạt, có một gia đình hạnh phúc với vợ hiền và một cô con gái bé nhỏ tên Lan. Ông là chủ một cửa hàng buôn bán nhỏ, cuộc sống tuy không giàu có nhưng đủ đầy, ấm áp.
Biến cố xảy ra khi vợ ông mắc bệnh nặng. Ông đã dốc hết tiền bạc, tài sản để chữa trị cho bà, nhưng căn bệnh quái ác không buông tha. Sau khi vợ mất, ông Minh đau khổ đến mức mất phương hướng. Nợ nần chồng chất, cửa hàng phá sản, ông phải bán nhà để trả nợ. Không muốn con gái phải khổ sở vì mình, ông gửi Lan cho một người bạn thân chăm sóc, rồi ra đi, lang bạt khắp nơi.
Một buổi chiều mùa đông, khi lục lọi trong một thùng rác gần trung tâm thương mại, ông Minh tình cờ nhặt được một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Ánh sáng phản chiếu từ viên đá quý khiến đôi mắt ông sáng lên. Ông chưa bao giờ cầm trên tay vật gì quý giá đến thế. Ông cầm chiếc nhẫn lên, xoay nó trong tay, ngắm nghía. Một ý nghĩ thoáng qua đầu ông: nếu bán chiếc nhẫn này, có lẽ ông sẽ có tiền mua thức ăn, có một chỗ ngủ đàng hoàng hơn, thậm chí có thể thay đổi cuộc đời mình.
Nhưng rồi, ông thở dài. “Đây chắc chắn là vật quý giá của ai đó,” ông lẩm bẩm. “Mình không thể lấy nó làm của riêng.”
Ông Minh quyết định mang chiếc nhẫn đến đồn cảnh sát gần nhất để tìm người đánh rơi. Khi ông bước vào, viên cảnh sát trực ban ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông vô gia cư cầm một chiếc nhẫn kim cương.
“Cụ ông cần gì ạ?” viên cảnh sát hỏi.
“Tôi nhặt được cái này,” ông Minh giơ chiếc nhẫn ra. “Tôi nghĩ ai đó chắc đang tìm nó. Tôi muốn trả lại.”
Viên cảnh sát nhận lấy chiếc nhẫn, quan sát một lúc rồi gật đầu. “Chúng tôi sẽ kiểm tra hồ sơ xem có ai báo mất không. Cảm ơn ông vì lòng trung thực. Ông có thể để lại thông tin liên lạc không?”
Ông Minh cười buồn. “Tôi chẳng có gì cả. Không nhà, không điện thoại, không người thân. Chỉ là một ông lão lang thang thôi.”
Viên cảnh sát nhìn ông một lúc lâu, rồi gật đầu. “Được rồi, ông cứ để đây, nếu có gì chúng tôi sẽ tìm ông.”
Một tiếng sau, họ tìm thấy thông báo mất nhẫn của một người phụ nữ giàu có. Cô ta vội vã đến đồn cảnh sát ngay khi nhận được tin báo.
Khi nhìn thấy ông Minh, bà lặng người, đôi mắt rưng rưng. Bà tiến lại gần, bàn tay run run chạm vào khuôn mặt già nua của ông.
“Cha… có phải cha không?” – bà nghẹn ngào hỏi.
Ông Minh sững sờ. Giọng nói này… khuôn mặt này… không thể nhầm được! Đôi mắt của bà vẫn giống hệt như cô bé Lan năm xưa, nhưng giờ đây, thay vì một cô bé đáng yêu, trước mặt ông là một người phụ nữ sang trọng và đầy thành đạt.
“Lan… Con là Lan sao?” – Ông Minh lắp bắp, nước mắt dâng tràn.
“Vâng, là con đây! Cha ơi, con tìm cha bao nhiêu năm nay… Con cứ nghĩ cha đã…” – Bà bật khóc, ôm lấy ông Minh.
Ông Minh run rẩy đặt tay lên vai con gái. “Cha xin lỗi… Cha đã bỏ con lại… Cha không có gì để cho con, cha chỉ là một kẻ thất bại…”
“Không, cha không phải kẻ thất bại! Cha là người cha vĩ đại nhất! Nếu không có cha hy sinh năm xưa, con đã không thể có được ngày hôm nay. Con chưa bao giờ trách cha!” – Lan nói qua làn nước mắt.
Bất chợt, ông Minh đưa tay lên cổ, tháo xuống một chiếc vòng cổ cũ kỹ. Bên trong mặt dây chuyền là một bức ảnh nhỏ đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhận ra hình ảnh một bé gái với nụ cười rạng rỡ.
Lan sững sờ nhìn chiếc vòng, bàn tay bà run rẩy chạm vào nó.
“Chiếc vòng này… chính là chiếc vòng mẹ đã tặng con lúc nhỏ! Cha vẫn giữ nó sao?” – bà nghẹn ngào.
Ông Minh gật đầu, đôi mắt nhòa đi trong hạnh phúc. “Cha luôn giữ nó, như giữ lại một phần ký ức về con… Dù cha có đi đâu, cha vẫn nhớ con.”
Lan không kìm được nước mắt, bà ôm chầm lấy cha. Hai cha con khóc trong vòng tay của nhau, mặc cho những ánh mắt tò mò xung quanh.
Nhờ vào một chiếc nhẫn nhỏ bé và một chiếc vòng cổ cũ kỹ, ông Minh không chỉ tìm lại được người thân mà còn tìm lại được chính mình sau bao năm lưu lạc.
Cuộc sống của ông từ đó bước sang trang mới. Không còn cảnh màn trời chiếu đất, ông Minh được con gái đưa về chăm sóc trong một ngôi nhà ấm áp, nơi tình thân một lần nữa được hàn gắn sau bao năm chia cách.