Ông lão nghèo nhặt nuôi chú chó bị bỏ rơi – 1 tháng sau chú chó đem về thứ khiến ông đổi đời

 

Ông lão tên là Lâm, sống một mình trong túp lều nhỏ cạnh bìa rừng. Mỗi ngày, ông làm công việc nhặt ve chai để kiếm sống qua ngày. Dù nghèo, ông sống một cuộc đời giản dị, không bao giờ làm hại ai. Cuộc sống của ông rất đơn giản, nhưng có một điều mà ông luôn thiếu: người bạn đồng hành.

Một buổi chiều mưa, khi ông đang đi dọc con đường vắng để nhặt ve chai, ông phát hiện một chú chó con bị bỏ rơi, ốm yếu, lông thưa thớt. Nó nhìn ông, đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi và yếu ớt.

“Ôi, con chó nhỏ này, sao lại bị bỏ rơi thế này?” Ông lão cảm thấy xót xa, đưa tay ra vỗ về chú chó.
Chú chó chỉ nằm im, không đủ sức để cử động.

Ông bế chú chó về nhà, dù biết rằng mình cũng không có nhiều thức ăn. Ông lau khô người cho nó, rồi tìm một chút cơm thừa để cho nó ăn. “Từ nay, ta sẽ gọi con là Mực, vì màu lông đen như mực vậy,” ông lẩm bẩm khi nhìn chú chó tội nghiệp.

Ngày qua ngày, chú chó Mực hồi phục dần. Mỗi khi ông lão đi ra ngoài nhặt ve chai, Mực luôn theo sau, đôi khi chạy nhanh hơn, đôi khi lại lững thững vì vẫn còn yếu.

Một buổi sáng, khi ông lão và Mực đi ngang qua khu rừng phía sau làng, họ tình cờ thấy một nhóm người lạ. Họ hành động rất lén lút, nhìn quanh rất cẩn thận. Ông lão cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chú chó Mực lại tỏ ra rất cảnh giác.

“Chúng ta đi thôi, Mực. Không có gì tốt đẹp ở đây đâu,” ông lão thì thầm, rồi quay người đi.

Nhưng khi ông chuẩn bị rời đi, một trong nhóm người kia nhìn thấy họ. Họ nói chuyện nhỏ với nhau rồi rời đi. Không lâu sau, ông lão phát hiện ra rằng một trong số họ đã chôn đồ dưới gốc cây. Mực bắt đầu sủa liên tục, và như có linh cảm, nó kéo ông Lâm đến chỗ đó.

“Chú chó này, con muốn dẫn ta đi đâu thế?” Ông Lâm ngạc nhiên khi thấy Mực liên tục kéo ông về phía gốc cây.

Mực sủa vui vẻ, rồi lại quay lại nhìn ông, như muốn nói: “Cứ theo con, ông sẽ thấy điều kỳ diệu.”

Khi ông Lâm đào đất lên, ông bất ngờ phát hiện một chiếc túi vải cũ, bên trong là những thỏi vàng sáng lấp lánh. Ông Lâm mở mắt tròn xoe, bất ngờ và không dám tin vào mắt mình.

“Chúa ơi, đây là gì thế? Mực, con giúp ta giải quyết chuyện này sao?” Ông lẩm bẩm.

Mực ngồi xuống, quây quần bên ông, dường như đang chờ đợi ông đưa ra quyết định.

“Ta không thể giữ số vàng này, Mực à. Nếu ta giữ, chẳng khác nào ta đang làm điều sai trái.” Ông Lâm nói, vừa xoa đầu chú chó.

Chú chó Mực chỉ sủa một tiếng, như thể muốn ông làm điều đúng đắn.

Khi ông Lâm và Mực quay về nhà, ông bắt đầu lo lắng. Mặc dù đã giấu chiếc túi vàng, nhưng trong lòng ông không yên. Ông biết, nếu nhóm người kia tìm thấy, họ sẽ không ngừng tìm kiếm.

Ngày hôm sau, khi ông Lâm đang đứng ngoài hiên, lo nghĩ về sự việc, thì bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa.

“Ông Lâm, ông có thể cho chúng tôi chút thời gian không?” Một giọng nói vang lên từ bên ngoài. Khi mở cửa, ông nhìn thấy một nhóm công an, tay cầm sổ tay và bút, đang đứng trước nhà mình.

“Có chuyện gì vậy?” Ông Lâm hỏi, cố giữ bình tĩnh.

“Chúng tôi đang điều tra một vụ mất trộm. Ông có thể cho chúng tôi biết nếu ông nhìn thấy điều gì khả nghi trong mấy ngày gần đây không?” Một trong những công an lên tiếng.

Ông Lâm im lặng trong giây lát. Mực đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào nhóm người.

“Thật ra…” Ông Lâm nói, giọng trầm xuống. “Tôi có tìm thấy một thứ dưới gốc cây ở khu rừng. Đó là một túi vải chứa vàng và đồ trang sức. Nhưng tôi không biết nó thuộc về ai, vì tôi không thấy ai đến nhận.”

Công an nghe xong thì nhìn nhau, rồi một người trong nhóm nói: “Chúng tôi sẽ kiểm tra ngay. Cảm ơn ông đã báo cáo. Chúng tôi sẽ đến kiểm tra lại và xác minh.”

Sau khi công an điều tra, họ phát hiện ra số vàng này chính là tài sản của một vụ cướp gần đây. Nhóm người lạ mà ông Lâm nhìn thấy chính là những kẻ trộm. Họ đã bỏ lại số tài sản tại đó để tránh bị phát hiện.

Công an cũng nói rằng, vì không có ai đến nhận số tài sản này, ông Lâm sẽ được giữ lại phần đó.

“Chúng tôi rất cảm ơn ông đã báo cáo sự việc này,” viên công an trưởng nói. “Đây là tài sản của một gia đình bị cướp. Ông Lâm, ông là người duy nhất đã tìm ra và báo cáo ngay lập tức. Do đó, ông sẽ được phép giữ lại phần tài sản này.”

Ông Lâm nhìn vào đống vàng, rồi lắc đầu: “Tôi chỉ làm điều đúng đắn. Và tôi sẽ chỉ giữ lại phần này để cải thiện cuộc sống của mình. Nhưng tôi cũng sẽ giúp đỡ những người khác cần đến.”

Viên công an mỉm cười và gật đầu: “Chúng tôi hiểu. Đây là một việc tốt, và chúng tôi chúc ông may mắn.”

Cuộc sống của ông Lâm từ đó đã thay đổi. Ông sử dụng số vàng để sửa sang lại ngôi nhà, cải thiện cuộc sống, nhưng vẫn giữ lối sống giản dị. Mỗi ngày, ông vẫn tiếp tục công việc nhặt ve chai như trước, và giúp đỡ những người nghèo khó trong làng.

Chú chó Mực vẫn là người bạn đồng hành, trung thành, luôn bảo vệ ông trong mọi hoàn cảnh.

Câu chuyện của ông Lâm và Mực trở thành một bài học lớn cho tất cả mọi người trong làng về lòng trung thực, sự lương thiện và việc làm đúng đắn. Ông Lâm luôn nói với mọi người: “Làm điều đúng đắn, dù có khó khăn, sẽ luôn mang lại kết quả tốt đẹp.”

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng "Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém...” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới...

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

Bảy năm sống với vợ cũ, tôi cảm thấy ch;;án nản vô cùng. Đúng thời điểm đó, tôi lại gặp Hải – cô gái 23 tuổi…

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…