Cậy mình là cháu gái chủ tịch, tiểu thư ngang nhiên lên mặt với đồng nghiệp nhà ngh/èo và cái kết...

 

Cậy mình là cháu gái chủ tịch, tiểu thư ngang nhiên lên mặt với đồng nghiệp nhà ngh/èo và cái kết...


 Ngày đầu tiên đi làm, Bảo Ngọc bước vào công ty với dáng vẻ kiêu kỳ. Cô diện bộ vest trắng hàng hiệu, xách chiếc túi Hermes gần nửa tỷ đồng, mùi nước hoa Pháp thoang thoảng trong không khí. Tất cả nhân viên đều ngẩng lên nhìn, xì xào to nhỏ: “Đó là cháu gái chủ tịch đấy. Vừa mới tốt nghiệp đã được nhận thẳng.”

Bảo Ngọc đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại trước bàn làm việc của Cúc – một cô nhân viên có vẻ ngoài giản dị, mái tóc buộc gọn, quần áo bình thường, đang cặm cụi chỉnh sửa báo cáo. Cô hất hàm hỏi:

– Chị tên gì?

– Mình tên Cúc, làm ở phòng marketing này 3 năm rồi.

Bảo Ngọc nhếch môi cười khẩy:

– 3 năm mà vẫn ngồi ở vị trí này sao? À, mà chị ở đâu lên đây làm thế?

– Nhà mình ở quê, cách đây 200 cây số. – Cúc cười hiền. – Mình đi làm để nuôi mẹ với em trai học đại học.

Bảo Ngọc bật cười, giọng đầy khinh bỉ:

– Đúng là tên cũng quê. Làm bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ, nhỉ? Thế từ giờ chị pha cà phê cho tôi mỗi sáng nhé. Tôi không quen tự làm mấy việc đó.

Cúc khẽ cau mày nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp:

– Xin lỗi em, chị không phải trợ lý hay tạp vụ. Chị có công việc của mình.

– Chị nói gì? – Bảo Ngọc trừng mắt – Tôi là cháu gái chủ tịch đấy. Muốn bị đuổi việc à?

Cả phòng im lặng. Ai cũng thấy khó chịu nhưng không ai dám lên tiếng. Suốt nhiều tuần sau đó, Bảo Ngọc thường xuyên kiếm chuyện với Cúc, từ bắt bẻ lỗi văn bản nhỏ nhất, sai font chữ, thiếu dấu chấm câu, cho tới phàn nàn cách ăn mặc của cô. Một lần, thấy Cúc mặc áo sơ mi cũ, cô ta buông lời mỉa mai:

– Áo cũ rách thế kia mà cũng mặc đi làm à? Nhìn bẩn mắt ghê.

Cúc cắn môi, quay đi, giấu giọt nước mắt lăn nhanh trên má. Cô chẳng thể mua nổi đồ mới vì tháng này mẹ lại nhập viện, chi phí thuốc men quá lớn. Nhưng Cúc vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục chăm chỉ hoàn thành công việc.

Cho tới một ngày, công ty tổ chức cuộc thi ý tưởng sáng tạo để chọn dự án lớn, người thắng sẽ làm trưởng nhóm triển khai và nhận thưởng 50 triệu. Tất cả đều háo hức. Bảo Ngọc tự tin bước lên thuyết trình, chẳng chuẩn bị gì ngoài một slide ngắn ngủi, chỉ toàn sáo rỗng, nghe là biết copy từ mạng.
Còn Cúc, cả tháng qua cô âm thầm thức đêm, nghiên cứu, khảo sát thị trường, vẽ infographic và thiết kế concept chỉn chu. Khi cô đứng lên thuyết trình, ánh mắt mọi người từ tò mò chuyển sang khâm phục. Giọng nói Cúc nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, phân tích rõ xu hướng, insight khách hàng và kế hoạch marketing tiết kiệm chi phí nhưng hiệu quả.

Kết thúc, cả phòng vỗ tay rầm rầm. Ban giám đốc gật gù khen ngợi:

– Ý tưởng của em rất xuất sắc, triển khai ngay dự án này. Em sẽ làm trưởng nhóm nhé.

Bảo Ngọc mặt tái mét, tay siết chặt. Cô gằn giọng khi Cúc vừa ngồi xuống:

– Đừng vội đắc ý. Chị tưởng thắng được cuộc thi này là giỏi sao? Tôi chỉ cần nói với bác tôi, chị sẽ phải nghỉ việc đấy.

Cúc ngước nhìn Bảo Ngọc, đôi mắt trong veo nhưng ánh lên sự mạnh mẽ hiếm thấy:

– Nếu em cảm thấy làm vậy là đúng, chị không sợ. Nhưng nếu chỉ dựa vào quyền thế mà chèn ép người khác, cả đời này em cũng sẽ chẳng trưởng thành nổi.

Câu nói ấy khiến cả phòng im bặt. Tin về kết quả cuộc thi được gửi thẳng lên chủ tịch. Chiều hôm đó, ông bất ngờ xuất hiện ở văn phòng, gọi Bảo Ngọc và Cúc lên phòng họp riêng.

Ông nhìn Cúc, nở nụ cười hiền:

– Bác đã nghe về dự án của cháu. Rất tốt, công ty cần những người như cháu. Còn Bảo Ngọc… – ông thở dài – Từ mai, cháu sẽ chuyển sang chi nhánh miền núi làm nhân viên kinh doanh. Bác muốn cháu hiểu thế nào là lao động thực sự, không phải ngồi mát ăn bát vàng rồi lên mặt với người khác.

Bảo Ngọc sững sờ, đôi môi run run:

– Bác… bác không thể làm thế với cháu.

– Chính cháu mới là người không thể tiếp tục cư xử như thế này. – Ông nghiêm giọng.

Ngày hôm sau, Bảo Ngọc rời công ty trong lặng lẽ, không còn đôi giày cao gót kiêu kỳ, không còn ánh mắt khinh khỉnh. Cô cúi đầu đi qua Cúc, lần đầu tiên nhỏ giọng:

– Xin lỗi chị…

Cúc chỉ mỉm cười. Cô hiểu, cuộc đời này vốn công bằng hơn người ta tưởng. Người có năng lực và nhân cách sẽ đứng vững bằng chính đôi chân mình, còn kẻ chỉ biết dựa dẫm vào quyền thế, sớm muộn gì cũng sẽ ngã đau trên con đường đời. 

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…

Tuổi 56, tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu 1 bờ vai mạnh mẽ để nương tựa, chồng tôi đã m/ấ/t 8 năm về trước.

Giỗ 100 ngày của bố, tôi về quê thì phát hiện ra mình bị mất quyền thừa kế. Trong thời gian ở nhà, tôi thấy anh trai mang sổ đỏ nhà đất đi làm thủ tục vay ngân hàng. Tôi lấy xem thì phát hiện sổ đỏ toàn bộ mảnh đất đứng tên mình anh tôi. Tôi thắc mắc hỏi mẹ và anh trai thì mẹ nói tôi là con gái, sau này lấy chồng rồi thì cần gì đất đai? Tôi sang nhà chồng mà sống. Anh trai thì bảo anh là con trưởng, anh thừa kế để lo hương hỏa cho tổ tiên, đó là chính đáng, tôi không có quyền đòi chia chác. Chị dâu lại nói thời gian bố ốm, chỉ có anh chị chăm sóc, tôi về thăm được 3 lần thì lấy quyền gì để đòi hỏi tài sản? Tôi ngậm đắng nuốt cay…sau đó…