Đưa mẹ con ăn xin về nhà, vị giám đốc phát hiện ra một bí mật k;inh h;oàng...

 

Một buổi chiều cuối thu, khi dòng người vẫn hối hả ngược xuôi trên con phố trung tâm, Minh – giám đốc một công ty bất động sản có tiếng – dừng xe lại trước đèn đỏ. Ánh mắt anh bất chợt chạm vào hình ảnh một người phụ nữ gầy gò đang bế đứa con nhỏ ngồi co ro ở vỉa hè. Gió lạnh thổi lật từng tà áo sờn cũ, đứa bé thì xanh xao, dường như đã lâu chưa được ăn no.

Sửa chữa ô tô

 

Thông thường, Minh vốn không để ý nhiều đến cảnh ăn xin, nhưng lần này có điều gì đó khiến anh chùn chân. Đôi mắt của người phụ nữ – sâu thẳm và ướt át – ánh lên sự bất lực nhưng không hề mất đi sự tự trọng. Anh hạ kính xe, chậm rãi hỏi:
– Chị… có cần giúp đỡ không?

Người phụ nữ thoáng bối rối, rồi khẽ gật đầu. Minh không hiểu vì sao mình lại quyết định như vậy, nhưng cuối cùng anh mời mẹ con cô về nhà. Anh nghĩ đơn giản: “Có thể chỉ một vài ngày thôi, cho họ chỗ ở tạm bợ, ít thức ăn, rồi tìm cách giúp họ kiếm việc.”

Về đến biệt thự ngoại ô, vợ anh – chị Lan – thoáng bất ngờ nhưng không phản đối. Chị vốn là người nhân hậu, chỉ dặn dò:
– Anh đã quyết thì cũng nên cẩn thận. Người lạ vào nhà, nhất là khi mình có hai đứa con nhỏ.

Người phụ nữ tên Hồng, khoảng ba mươi tuổi. Con trai cô, bé Nam, mới tầm năm tuổi, đôi mắt to tròn nhưng ánh lên sự sợ hãi lạ thường. Ngay trong bữa cơm tối đầu tiên, Minh đã thấy bé Nam có những hành động kỳ quặc: cứ liếc nhìn khắp nhà, như đang tìm thứ gì đó quen thuộc.

Đêm hôm ấy, khi cả nhà đã ngủ, Minh vô tình đi ngang qua phòng khách và bắt gặp Hồng đang đứng lặng trước bức ảnh gia đình anh treo trên tường. Trong ánh sáng mờ, gương mặt cô thoáng run rẩy, đôi môi mấp máy:
– Tại sao lại là… anh ta?

Gói kỳ nghỉ gia đình

 

Minh sững người. Một linh cảm lạ lùng dấy lên trong anh – rằng sự xuất hiện của hai mẹ con này không hề ngẫu nhiên.

Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên kỳ lạ. Bé Nam rất nhanh thân thiết với hai đứa con của Minh, nhưng có lúc cậu bé bật khóc thét lên khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của anh. Lan để ý thấy Hồng thường lảng tránh những câu hỏi liên quan đến quá khứ: chồng cô đâu, quê quán ở đâu, vì sao phải lang thang?

Một buổi sáng, Minh tình cờ nghe được đoạn trò chuyện giữa Hồng và bé Nam:
– Con đừng bao giờ gọi ông ấy là “bố”, nghe chưa? – giọng Hồng run rẩy.
– Nhưng… mẹ ơi, con nhớ bố lắm.

Câu nói ấy khiến tim Minh nhói lên. Anh quyết định cho người âm thầm điều tra thân phận của Hồng. Và kết quả khiến anh chết lặng: Hồng từng là nhân tình cũ của cha anh – người đã mất cách đây vài năm. Hơn thế, bé Nam… có khả năng chính là con ruột của ông.

Điều này đồng nghĩa: đứa bé ấy có quan hệ máu mủ với chính anh.

Minh rơi vào trạng thái hỗn loạn. Anh nhớ lại ánh mắt run rẩy của Hồng khi nhìn thấy bức ảnh cha mình, nhớ cả cái cách bé Nam nhiều lần nhìn anh với ánh mắt vừa lạ lẫm vừa gần gũi. Tất cả dường như ghép lại thành một sự thật khó chấp nhận.

Lan bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong chồng. Một buổi tối, chị thẳng thắn hỏi:
– Anh có điều gì giấu em phải không?

Minh không trả lời. Nhưng chỉ vài ngày sau, Hồng chủ động tìm gặp anh. Gương mặt cô đầy nước mắt:
– Tôi xin anh… đừng đuổi mẹ con tôi đi. Tôi không có ý làm xáo trộn cuộc sống của anh. Nhưng… Nam có quyền biết sự thật.

Minh lặng người. Sự thật ấy – nếu phơi bày – có thể khiến cả gia đình anh tan vỡ.

Gói kỳ nghỉ gia đình

 

Áp lực trong Minh ngày càng lớn. Một mặt, anh không muốn phản bội vợ và các con. Mặt khác, anh cảm thấy có trách nhiệm với Nam – đứa bé vô tội bị cuốn vào vòng xoáy của những lỗi lầm trong quá khứ.

Một đêm mưa, khi Nam lên cơn sốt cao, Minh vội đưa bé đến bệnh viện. Trong lúc làm thủ tục xét nghiệm, bác sĩ bất ngờ thông báo: nhóm máu của Nam hoàn toàn trùng khớp với ông nội anh – điều mà Minh chưa từng nghĩ tới. Kết quả gián tiếp xác nhận nghi ngờ: Nam chính là con của cha anh, tức em trai cùng cha khác mẹ với anh.

Minh bàng hoàng. Anh trở về, ngồi lặng hàng giờ trước di ảnh cha mình. Câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu: “Nếu giấu nhẹm, mình sẽ bình yên nhưng sống cả đời với dằn vặt. Nếu công khai, gia đình sẽ đối diện với sóng gió lớn.”

Gói kỳ nghỉ gia đình

 

Lan cuối cùng cũng biết được sự thật, sau khi tận mắt thấy kết quả xét nghiệm. Chị khóc rất nhiều, nhưng rồi bình tĩnh nói:
– Anh, chuyện đã qua thuộc về quá khứ. Đừng để một sai lầm cũ phá nát hiện tại. Nam vẫn là một đứa trẻ. Nó cần được yêu thương.

Câu nói ấy như ánh sáng soi đường cho Minh. Anh quyết định nhận Nam như em ruột, nhưng giữ bí mật về người cha thật sự, để không ai phải sống trong day dứt. Minh sắp xếp cho Hồng công việc ổn định trong công ty, đồng thời cho mẹ con cô một mái ấm tử tế.

Câu chuyện khép lại không phải bằng sự kịch tính bùng nổ, mà bằng lựa chọn của sự bao dung. Minh hiểu rằng, đôi khi đối diện với bí mật kinh hoàng không phải để phơi bày tất cả, mà là để học cách chấp nhận và sống tiếp – với lòng nhân và trách nhiệm.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản…

Tuổi 56, tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu 1 bờ vai mạnh mẽ để nương tựa, chồng tôi đã m/ấ/t 8 năm về trước.

14 năm hôn nhân kỳ lạ của nữ BTV thời sự nói giọng miền Nam – Hoài Anh, cái kết gây chú ý