Mẹ chồng đu///ổi tôi ra khỏi nhà giữa mưa lớn, sáng hôm sau công ty chồng cũ phá sản, lời của luật sư khiến cả nhà chồng ch//ết lặn//g…

Mẹ chồng đu///ổi tôi ra khỏi nhà giữa mưa lớn, sáng hôm sau công ty chồng cũ phá sản, lời của luật sư khiến cả nhà chồng ch//ết lặn//g…
Trời đổ mưa như trút. Tiếng sấm rền vang át cả tiếng tôi khóc. Tôi đứng trước cánh cổng sắt lạnh buốt, trên tay chỉ có một túi quần áo mỏng, váy cưới tôi từng mặc nay chỉ còn là kỷ niệm nhói đau trong tim.
“Loại đàn bà vô phúc, cút khỏi nhà tôi đi!” – mẹ chồng hét lên, ánh mắt đầy khinh miệt.
Tôi run rẩy quay lại, nhìn chồng. Anh ta đứng lặng trên bậc thềm, tay đút túi quần, không nói một lời. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh lạnh tanh, khác xa người đàn ông từng nắm tay tôi thề nguyện.
“Tôi… tôi không làm gì sai cả…” – tôi cố nói, giọng nghẹn ngào.
“Không sai à?” – bà ta gằn giọng – “Con dâu nhà này mà không sinh được con thì để làm gì? Nhà tôi không nuôi đồ vô dụng!”
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tôi nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm còn nhăn nhúm trong tay – kết quả là con trai bà mới là người vô sinh, nhưng tôi chưa từng nói với ai. Tôi nghĩ chỉ cần yêu, chỉ cần tin, chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua. Nhưng lòng tốt của tôi bị giẫm nát dưới chân.
Đêm ấy, tôi lê từng bước trong mưa, quần áo ướt sũng, trái tim rã rời. Tôi không biết đi đâu, chỉ biết mình đã mất tất cả – nhà, chồng, và niềm tin vào tình người.
Một tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn. Anh ta ký mà không do dự. Khi luật sư đọc xong bản thỏa thuận, anh chỉ nói một câu:
“Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ chuyển. Nhưng từ giờ, đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”
Tôi mỉm cười, gật đầu. Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần tự do.
Sau ly hôn, tôi rời thành phố, bắt đầu lại từ đầu. Tôi xin vào một công ty kiến trúc nhỏ, làm việc miệt mài, dành dụm từng đồng. Không ai biết rằng, trước khi lấy chồng, tôi từng là kiến trúc sư được nhiều công ty săn đón. Tôi chỉ từ bỏ mọi thứ vì tin vào tình yêu và gia đình.
Ba năm sau, tôi trở thành giám đốc chi nhánh của một tập đoàn lớn – trụ sở tại chính thành phố nơi chồng cũ tôi từng sinh sống. Còn anh ta – sau khi cưới người phụ nữ khác, mở công ty riêng nhờ vốn của mẹ – đang ăn nên làm ra, ít nhất là trên bề ngoài.
Cho đến một buổi sáng định mệnh.
Ngày hôm đó, báo tài chính đưa tin:
“Công ty Hưng Thịnh bị điều tra vì gian lận tài chính. Chủ tịch Lâm Minh có thể đối mặt với án tù.”
Tôi lặng người. Hưng Thịnh – chính là công ty của chồng cũ tôi.
Chưa đầy 24 tiếng sau, luật sư của tập đoàn tôi nhận được cuộc hẹn – bên Hưng Thịnh muốn thương lượng lại khoản nợ. Họ nợ chúng tôi hơn 50 tỷ đồng – số tiền mà mẹ chồng cũ từng dùng quan hệ để “trì hoãn thanh toán”.
Buổi sáng hôm sau, tôi bước vào phòng họp, trong bộ vest trắng, gương mặt bình thản.
Khi cánh cửa mở ra, mẹ chồng cũ tôi chết lặng. Bà run rẩy, nhìn tôi như nhìn thấy ma.
“Cô… cô là…”
“Tôi là Nguyễn An – Giám đốc chi nhánh tập đoàn Phoenix tại Việt Nam.” – tôi mỉm cười nhẹ. “Bên bà đang nợ chúng tôi 50 tỷ. Hôm nay tôi đến để bàn chuyện xử lý hợp đồng.”
Chồng cũ tôi cúi gằm mặt. Bà mẹ chồng tái mét, lắp bắp:
“Chắc… chắc có nhầm lẫn gì đó. Cô… chính cô từng…”
“Bị bà đuổi ra khỏi nhà giữa cơn mưa?” – tôi nhìn thẳng vào mắt bà – “Vâng, là tôi.”
Cả phòng họp im phăng phắc. Luật sư của tôi mở tài liệu, giọng dứt khoát:
“Thưa bà, theo điều khoản trong hợp đồng, nếu bên Hưng Thịnh không thanh toán trước 9 giờ sáng hôm nay, toàn bộ tài sản thế chấp – bao gồm trụ sở và hai bất động sản đứng tên bà – sẽ bị tịch thu.”
Bà mẹ chồng hoảng hốt ngã xuống ghế. Còn chồng cũ tôi, khuôn mặt trắng bệch, cố gắng nói:
“An, em giúp anh lần này thôi. Anh sai rồi, anh thật sự hối hận…”
Tôi nhìn anh ta, lòng bỗng trống rỗng. Ba năm qua, tôi từng tưởng tượng khoảnh khắc này sẽ khiến tôi hả hê. Nhưng không. Tôi chỉ thấy buồn – cho một người đàn ông từng có tất cả nhưng lại tự tay đánh mất.
Tôi khẽ nói:
“Không phải tôi trả thù. Đây chỉ là nhân quả. Anh quên à? Chính anh từng bảo tôi không xứng đáng với nhà anh. Hôm nay, tôi chỉ trả lại những gì anh đã làm – bằng luật pháp, chứ không phải lòng thù hận.”
Luật sư gật đầu:
“Thưa bà, nếu bà muốn giữ lại một phần tài sản, vẫn còn một cách – ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần cho bên chúng tôi.”
Không còn lựa chọn nào khác, họ ký. Căn nhà từng đuổi tôi ra khỏi cửa giờ thuộc về công ty tôi.
Chiều hôm ấy, tôi đứng trước cổng ngôi biệt thự cũ. Mưa lại bắt đầu rơi, lất phất như ký ức cũ ùa về. Tôi không oán, không giận, chỉ khẽ nói một câu:
“Cảm ơn vì đã đuổi tôi đi hôm đó. Nếu không, có lẽ tôi chẳng bao giờ biết mình mạnh mẽ đến thế.”
Một tia sét lóe sáng trên bầu trời, chiếu lên tấm bảng mới dựng trước cổng:
“Trụ sở chi nhánh Tập đoàn Phoenix – Khu vực phía Bắc.”
Tôi xoay người, bước vào xe. Mọi thứ khép lại. Không phải bằng nước mắt, mà bằng bản lĩnh.
Vì đôi khi, sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là làm người khác đau khổ – mà là sống tốt hơn họ từng tưởng.