
Tôi tên là Hạnh, năm nay 65 tuổi. Tôi góa chồng từ năm 48 tuổi, một mình nuôi hai đứa con trai khôn lớn. Bao nhiêu năm làm lụng, tiết kiệm từng đồng, tôi cũng tích góp được chút ít: một căn nhà nhỏ tôi đang ở, một mảnh đất để dành ở ngoại ô, và hơn 4 tỷ đồng gửi ngân hàng. Tôi chẳng tiêu xài gì nhiều, chỉ mong khi già yếu thì có đồng ra đồng vào, không phiền con cháu.
Thằng cả – Tuấn – là đứa con trai ngoan, hiền lành, nhưng từ nhỏ đã có tính xuề xòa, dễ bị ảnh hưởng. Nó cưới vợ – cái Linh – được ba năm nay, hai đứa sống ở nhà thuê, làm việc trong thành phố. Dạo gần đây, vợ chồng nó ngỏ ý muốn mua nhà để ổn định chỗ ở, và bảo tôi cho một khoản tiền hỗ trợ.
Tôi nghĩ cũng phải – con cái mà, mình có thì cho tụi nó ổn định cuộc sống. Tôi định bụng sẽ cho vợ chồng nó 3 tỷ, đủ để mua một căn hộ chung cư trung bình, phần còn lại tự lo.
Tôi còn nhớ hôm đó trời mưa lất phất. Tuấn về quê thăm tôi, còn Linh thì viện cớ bận không về được. Thằng bé ăn cơm, rót trà, nói chuyện nhà cửa xong xuôi, tôi bảo:
– Má định cho tụi con 3 tỷ để mua nhà. Nhưng má muốn gặp Linh, để hai đứa nghe cho rõ, rồi ký tên vào giấy biếu tặng hẳn hoi.
Tuấn mừng quýnh, ôm tôi:
– Má, con biết má thương tụi con. Con hứa sẽ chăm sóc má tận tình.
Tôi chỉ cười, bảo:
– Má không cần hứa, má chỉ cần thấy hai đứa sống với nhau tử tế, yêu thương nhau là được.
Tuần sau đó, tôi lên thành phố ở vài hôm để khám sức khỏe định kỳ. Tôi báo trước với Tuấn nhưng nói là ở khách sạn gần bệnh viện cho tiện. Thực ra tôi ở nhà bà bạn thân tên Lan, một người bạn già sống cùng con gái, chỉ cách nhà vợ chồng Tuấn chưa đầy 1km.
Trưa hôm đó, tôi đi ngang quán cà phê nhỏ, tình cờ thấy Linh ngồi đó với một người phụ nữ trạc tuổi, có vẻ là bạn thân. Tôi tính bước vào chào hỏi, nhưng rồi chợt khựng lại khi nghe vài câu đối thoại.
– Mày dụ được bà già đó chưa? – người phụ nữ hỏi.
– Sắp rồi. Bà ấy định cho 3 tỷ, mình Tuấn thì đâu cần tới từng đó. Tao đang định dùng một nửa mua nhà đứng tên hai đứa, còn lại đầu tư đất với anh Phong.
Tôi nghe đến đó mà chết lặng. “Anh Phong”? Anh nào?
Người kia nhíu mày:
– Mày chơi liều vậy? Nhỡ Tuấn biết thì sao?
Linh nhấp ngụm nước, cười nhạt:
– Tuấn thì có biết gì. Tiền về tay là tao xử lý hết. Với lại, tao đâu có ngu mà đứng tên mình. Tao để chung tên hai đứa, nhưng phần tiền dư tao tách riêng ra đầu tư, sau này… thì… đường ai nấy đi, vẫn lời.
Tôi đứng đó một lúc, rồi lặng lẽ quay đi. Cả buổi chiều hôm đó, tôi không ăn nổi cơm.
Tối về, tôi suy nghĩ mãi. Một phần tôi không muốn tin Linh có thể làm vậy – con bé ngoài mặt ngoan ngoãn, nói chuyện ngọt xớt. Nhưng một phần khác, tôi hiểu – có những người sống bằng hai mặt. Tôi từng thấy nhiều trường hợp, cha mẹ cho tiền rồi về sau con cái hắt hủi, gia đình tan vỡ. Tôi không muốn mình cũng nằm trong số đó.
Tôi gọi luật sư quen, nhờ tư vấn. Sau đó tôi quyết định làm một việc.
Hai tuần sau, tôi gọi vợ chồng Tuấn về quê. Lần này Linh cũng về – cười tươi như hoa, tay xách trái cây, miệng chào má ngọt lịm.
– Má khỏe không? Lần trước con bận quá, không về được, mong má thông cảm.
Tôi gật đầu:
– Không sao, miễn giờ về là được.
Sau bữa cơm, tôi trải hồ sơ ra bàn, đặt trước mặt hai đứa.
– Đây là giấy tặng cho 3 tỷ để mua nhà. Nhưng có vài điều kiện, hai đứa đọc kỹ rồi ký.
Linh hơi sững lại, ánh mắt lướt qua tôi, rồi nhìn giấy tờ. Tôi cố tình viết rõ:
Số tiền 3 tỷ đồng được chuyển vào tài khoản chung của hai vợ chồng.
Toàn bộ số tiền chỉ được dùng để mua căn hộ đứng tên đồng sở hữu Tuấn và Linh.
Trong trường hợp ly hôn, căn nhà phải được chia đôi theo tỉ lệ đóng góp, hoặc bán chia tiền đều cho hai bên.
Số tiền còn dư (nếu có) không được sử dụng vào mục đích cá nhân nếu không có sự đồng ý của cả hai vợ chồng và người tặng.
Linh lật qua lật lại tờ giấy, rồi cười nói:
– Má cẩn thận quá, mà đúng thôi. Thời buổi này phải rõ ràng.
Tuấn thì chẳng để ý gì nhiều, chỉ nói:
– Má làm gì má thấy yên tâm là tụi con nghe theo.
Sau khi hai đứa ký, tôi giữ một bản, còn bản kia tôi đưa cho luật sư giữ giúp.
Một tháng sau, tôi nghe tin Tuấn xin nghỉ việc ở công ty – lý do là Linh muốn chuyển về quê chồng mở quán cà phê “đầu tư chung”. Tôi nghe mà dở khóc dở cười – có vẻ kế hoạch ban đầu không thành, Linh tìm cách xoay hướng.
Tôi mời Tuấn đi cà phê, gợi chuyện:
– Ở với Linh mấy năm, con thấy sao?
Tuấn ngập ngừng:
– Tụi con cũng có lúc cãi nhau, nhưng chắc vợ chồng nào cũng vậy. Gần đây con thấy Linh hay cáu gắt, nhưng con nghĩ do áp lực.
Tôi nắm tay con:
– Có chuyện gì, con cứ nói má nghe. Má không trách, chỉ muốn con hạnh phúc.
Tuấn cười gượng, rồi im lặng khá lâu. Cuối cùng nó bảo:
– Má… con có thấy tin nhắn lạ trong điện thoại Linh. Có lần con thấy cô ấy nhắn cho ai đó tên “P”, nói về chuyện “đầu tư riêng”, “chia phần lợi nhuận”… Con có hỏi, thì Linh nói là bạn kinh doanh chung. Nhưng con thấy lạ.
Tôi chỉ thở dài:
– Con cẩn thận. Má chỉ nói vậy.
Ba tháng sau, Tuấn chính thức ly hôn Linh. Lý do được ghi trong đơn là “bất đồng quan điểm sống”. Tôi không hỏi chi tiết, chỉ biết Tuấn gầy rộc đi, còn Linh thì biến mất khỏi thành phố, nghe đâu chuyển vào Sài Gòn sống.
Nhờ có bản hợp đồng rõ ràng, căn nhà được bán và chia đều. Phần của Tuấn tôi giữ giúp, bảo:
– Khi nào con muốn mua chỗ mới, má sẽ góp thêm.
Tuấn ôm tôi, nước mắt rơi:
– Má biết từ đầu… phải không?
Tôi không trả lời. Tôi chỉ vuốt tóc con, nói:
– Má là mẹ con. Mẹ thì luôn cảm nhận được khi nào con mình đang bị tổn thương. Chỉ là… má muốn con tự thấy, tự lựa chọn.
Bây giờ, Tuấn sống một mình, ổn định công việc, vui vẻ hơn nhiều. Tôi không tiếc 3 tỷ đã cho – vì tôi biết, tôi không chỉ đang giúp con mua một ngôi nhà, mà còn giúp nó nhận ra ai mới là người xứng đáng để cùng xây dựng một mái ấm.
Và đôi khi, trong tình yêu hay hôn nhân – điều đáng sợ không phải là sự phản bội… mà là sự toan tính lạnh lùng ẩn sau một nụ cười ngọt ngào.