Lên Hà Nội đi rửa bát thuê cho nhà hàng, tôi may mắn được bà chủ nhắm cho cậu cả cực giàu có nhưng hơi hamham

 




 Tôi, một cô gái quê mùa từ vùng núi xa xôi, khăn gói lên Hà Nội với giấc mơ đổi đời. Nghe người ta bảo làm việc ở thành phố dễ kiếm tiền, tôi xin vào một nhà hàng sang trọng làm chân rửa bát. Công việc cực nhọc, tay ngâm nước rửa bát cả ngày đến nứt nẻ, nhưng tôi cắn răng chịu đựng. Mỗi tháng gửi về cho mẹ được vài triệu, tôi tự nhủ phải cố.

Bà chủ nhà hàng, bà Lan, là một người phụ nữ sắc sảo nhưng tốt bụng. Thấy tôi chăm chỉ, bà hay gọi lên trò chuyện, hỏi han chuyện quê nhà. Một hôm, bà nhìn tôi từ đầu đến chân, cười bí ẩn: “Con bé này dáng dấp cũng ổn, để tao giới thiệu cho thằng cả nhà tao. Nó giàu lắm, nhưng hơi… khác người.” Tôi ngớ người, chưa kịp hiểu thì bà đã quay đi, để lại tôi với mớ câu hỏi trong đầu.

Cậu cả nhà bà Lan tên là Minh, nghe đâu là thiếu gia của một gia đình bất động sản có tiếng ở Hà Nội. Minh năm nay gần ba mươi, đẹp trai, cao ráo, nhưng ai cũng bảo anh ta “hâm hâm”. Có người nói anh ta bị ám ảnh với những thứ kỳ lạ, người khác lại bảo anh ta sống trong thế giới riêng, chẳng ai hiểu nổi. Tôi tò mò, nhưng cũng lo. Một cô gái quê như tôi, liệu có xứng với thiếu gia như Minh?

Một buổi tối, bà Lan gọi tôi lên phòng khách sang trọng của nhà hàng. Minh đang ngồi đó, mặc vest chỉn chu, nhưng đôi mắt lại mơ màng như đang nghĩ gì xa xôi. Anh ta nhìn tôi, mỉm cười: “Cô tên gì?” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng có gì đó khiến tôi rùng mình. Tôi lí nhí đáp: “Dạ, cháu là Hương.” Anh gật đầu, rồi đột nhiên hỏi: “Cô có tin vào những thứ không ai thấy không?” Tôi ngẩn người, không biết trả lời thế nào. Bà Lan cười lớn, vỗ vai tôi: “Thôi, hai đứa nói chuyện đi, tao đi đây.”

Đêm đó, Minh mời tôi đi ăn tối. Tôi hồi hộp, nghĩ rằng đây là cơ hội đổi đời. Anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng khác, gọi món ăn mà tôi chưa bao giờ nghe tên. Trong bữa ăn, anh kể về những sở thích kỳ lạ: sưu tầm đồng hồ cổ, nghiên cứu về các hiện tượng siêu nhiên, và đặc biệt là niềm đam mê với… trò chơi nhập vai. “Cô có muốn thử không?” anh hỏi, mắt sáng rực. Tôi ngây ngô gật đầu, không ngờ rằng đó là sai lầm lớn nhất của mình.

Sau bữa tối, Minh đưa tôi về một căn biệt thự lộng lẫy ở ngoại ô Hà Nội. Tôi ngỡ ngàng trước sự xa hoa, nhưng cảm giác bất an bắt đầu len lỏi. Minh dẫn tôi vào một căn phòng lớn, nơi có một bàn chơi khổng lồ với mô hình thành phố thu nhỏ, những con xúc xắc kỳ lạ, và hàng tá thẻ bài. “Đây là thế giới của tôi,” anh nói, giọng phấn khích. “Tối nay, cô sẽ là nhân vật chính trong trò chơi của tôi.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì Minh đã bắt đầu. Anh đưa tôi một bộ trang phục kỳ lạ – một chiếc váy kiểu trung cổ, bảo tôi mặc vào. Tôi ngượng ngùng, nhưng nghĩ rằng đây chỉ là trò vui của người giàu, nên làm theo. Rồi anh bắt đầu kể chuyện: tôi là một nữ hiệp sĩ, phải chiến đấu với quái vật và giải cứu vương quốc. Mỗi lần tôi trả lời sai hay làm không đúng ý anh, anh lại yêu cầu tôi… chạy quanh phòng, nhảy qua ghế, hoặc thậm chí giả tiếng sói tru. Tôi mệt rã rời, mồ hôi nhễ nhại, nhưng Minh thì càng lúc càng hào hứng.

Đêm đó kéo dài như vô tận. Minh không ngừng đưa ra những thử thách quái gở: lúc thì bảo tôi giả làm phù thủy niệm chú, lúc lại yêu cầu tôi “đánh bại” một con rồng tưởng tượng bằng cách múa may với cây chổi. Tôi vừa làm vừa thầm chửi mình ngu ngốc, nhưng không dám bỏ cuộc vì sợ mất lòng bà Lan. Đến gần sáng, khi tôi gần như kiệt sức, Minh mới dừng lại, vỗ tay: “Cô chơi hay lắm! Mai tiếp tục nhé!” Tôi chỉ muốn khóc.

Những ngày sau, Minh liên tục rủ tôi tham gia các “phiên chơi” của anh. Mỗi lần, anh lại nghĩ ra những kịch bản điên rồ hơn: hôm thì tôi là phi hành gia lạc trên sao Hỏa, hôm thì là nàng tiên cá bị mắc kẹt trong rừng. Tôi bắt đầu nhận ra Minh không hề “hâm” theo cách người ta nghĩ. Anh chỉ sống trong một thế giới tưởng tượng quá mãnh liệt, đến mức không phân biệt được thực tại và trò chơi. Anh không có ý xấu, nhưng sự cuồng nhiệt của anh khiến tôi kiệt sức.

Một hôm, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Minh. Tôi bảo rằng tôi không thể tiếp tục chơi những trò đó nữa, rằng tôi chỉ là một cô gái quê muốn kiếm tiền nuôi gia đình. Minh nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt anh buồn bã. “Tôi nghĩ cô thích,” anh nói. “Chẳng ai chịu chơi với tôi cả. Họ bảo tôi kỳ cục.” Lòng tôi chợt mềm lại. Hóa ra, dưới vẻ ngoài hào nhoáng, Minh chỉ là một người cô đơn, tìm niềm vui trong thế giới tưởng tượng của mình.

Tôi không từ chối Minh ngay, nhưng cũng không tiếp tục làm “nhân vật chính” cho anh. Thay vào đó, tôi rủ anh tham gia những việc giản dị hơn: đi ăn bún chả ở hàng quán ven đường, hay ngồi nghe tôi kể chuyện quê. Minh dần thay đổi. Anh vẫn thích kể về những thế giới kỳ ảo, nhưng không còn ép tôi tham gia. Thậm chí, anh còn xin bà Lan tăng lương cho tôi, bảo rằng tôi “xứng đáng”.

Câu chuyện của tôi ở Hà Nội không phải cổ tích. Tôi không trở thành vợ thiếu gia, cũng chẳng giàu có. Nhưng tôi học được rằng, đôi khi, những người “hâm hâm” lại có trái tim chân thành nhất. Và tôi, từ một cô gái rửa bát, đã tìm thấy chút tự tin để bước tiếp trên hành trình của mình.

Bài đăng phổ biến

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật này cho con cháu

Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng "Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém...” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới...

Lấy chồng đã lâu mà suốt 2 năm nay vợ chồng tôi không có chuyện ch::ă:n g::ối, thậm chí còn ngủ riêng giường. Ngày tôi nằm viện, anh hàng xóm bất ngờ đến thăm rồi d:úi vào tay xấp ti:ề:n 2 triệu cùng câu nói ‘l:ạ:n:h người’, đến giờ tôi mới hiểu vì sao chồng tôi chỉ vào chăm tôi được 1 tiếng/ngày…..

Vợ mất 49 ngày, chồng bất ngờ được bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi nhìn người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời

Vườn nhà có 4 cây trồng Rắn mê như điếu đổ, muốn cả nhà bình an thích mấy cũng nhổ bỏ liền

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

Bảy năm sống với vợ cũ, tôi cảm thấy ch;;án nản vô cùng. Đúng thời điểm đó, tôi lại gặp Hải – cô gái 23 tuổi…

10 năm qua tôi không về quê nội ăn Tết, cũng không cho chồng về, cả nhà cứ 26 Tết là về bên ngoại. Năm nay mẹ chồng gọi điện báo 1 câu, tôi quay xe về nhà nội luôn

Mẹ đi bước nữa tôi ở cùng dượng nhưng một ngày cha bỗng đưa ra yêu cầu “s:;ững người”…